Hợp Đồng Bao Nuôi Của Tổng Tài Tà Ác

Chương 11: Trời Quang Mây Tạnh

An Dụ Vân thất thần trở về nhà, mẹ cô hỏi han nhưng cô cũng chẳng buồn đáp lại, cả người An Dụ Vân rã rời. Cô bước vào phòng tắm, mở nước xả thẳng vào người, mong tìm chút lý trí thanh tỉnh còn sót lại. Cô nhớ về đêm qua, mờ ảo lục lọi lại kí ức về người đàn ông đó, đau, thực sự rất đau, lại còn là lần đầu của cô, nói không tiếc nuối là giả. Cô đã hạ quyết tâm hy sinh đi trinh bạch để đánh đổi, nào ngờ cái gì cũng mất hết, An Dụ Vân cho dù có mạnh mẽ đến đâu thì đến giờ phút này cũng sụp đổ rồi.

Cô lại nhớ về bố, nhớ về những ngày tháng vô lo vô nghĩ trước đây. Bây giờ bố cô thì không rõ thế nào, gia đình thì ly tán, phải nương nhờ người khác, giờ phút này đến cả hy vọng duy nhất của An Dụ Vân cũng hoàn toàn bị tan biến, cô lấy gì để chống chọi đây. Thực ra Lương Di Tâm cũng đã thử cầu xin các nhà đầu tư, nhưng sự thật, họ muốn ngủ với An Dụ Vân, nếu không thì đừng hòng họ đổ tiền vào.

An Dụ Vân nằm trên giường, tay khẽ chạm vào cuốn kịch bản gấp dở đặt ngay trên đầu giường, ánh mắt tiếc nuối thơ thẩn. Cô thực sự rất thích vai diễn này, nhưng bây giờ lại chẳng còn cơ hội nào nữa. Nghĩ đến đây An Dụ Vân không tự chủ được mà rơi nước mắt. Cô nghĩ đến ngày tháng sắp tới của mình, mờ mịt, không rõ ràng. Nghĩ đến đây, An Dụ Vân nhẹ nhàng cầm cuốn kịch bản lên, lật mở một hồi, nhìn những câu thoại gạch xanh gạch đỏ trong kịch bản, lại nhớ về những cảnh quay của bản thân, trong lòng cô dâng lên một cỗ chua xót. Nhưng cô không giữ được nó, vốn không hề có duyên, An Dụ Vân kéo ngăn kéo cuối cùng của bàn, đặt quyển kịch bản nằm ngay ngắn trong ngăn kéo. Từ nay nó sẽ mãi nằm lại đó, không bao giờ được động đến nữa, nó mang theo giấc mơ của cô, mang theo

biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ của An Dụ Vân nằm lại nơi đáy tủ.

An Dụ Vân ngủ quên lúc nào không hay, lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng. Cô ra khỏi phòng, mẹ cô đang loay hoay trong bếp.

“Dậy rồi sao? Ra đây ăn bữa sáng đi.”

An Dụ Vân ngồi xuống bàn, nhìn thấy một bộ bát đũa cùng hai ba chiếc há cảo dùng dở đặt trên bàn chưa kịp dọn đi, cô thấy lạ.

“Mẹ có khách sao?”

“À, Tiểu Vũ có ghé qua, mẹ ép nó ăn chút điểm tâm, mới rời đi rồi. Nó tìm con đấy, nhưng mẹ không nỡ đánh thức con, có gì con gọi điện lại cho nó nhé.”

An Dụ Vân không đáp, cô gắp một chiếc há cảo cho vào trong miệng. Nhân thịt mềm mại tan ngay trong miệng khiến tâm tình cô khá hơn đôi chút, đúng là há cảo mẹ cô làm có thể xua tan đi ngũ vị tạp trần.

Nói đến Trần Tinh Vũ, An Dụ Vân vẫn còn tồn đọng rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang. Bây giờ cô mất hết tất cả rồi, nhưng cũng không thể lấy Trần Tinh Vũ, cô căn bản không hề yêu anh, cũng không còn trinh bạch để xứng đôi với anh nữa. Cô từng thử nghĩ đến việc cầu xin Trần Tinh Vũ giúp mình giành lại vai diễn, nhưng cô không thể làm liên luỵ anh được, bố của anh sẽ đánh gãy chân anh mất. Nhưng Trần Tinh Vũ cứ ngày ngày đến thăm hai mẹ con cô, chăm sóc cho mẹ con cô mà không hề tính toán, thực sự An Dụ Vân cảm thấy món nợ ân tình này quá lớn, cô không cách nào đền đáp nổi.

Ăn sáng xong, An Dụ Vân vào phòng, đang chán nản thì Lương Di Tâm gọi đến.

“Chị Di Tâm, có việc gì sao?”

“Em biết tin gì chưa? Em lại được làm nữ chính rồi.”

“Gì cơ?”

An Dụ Vân bật dậy khỏi giường như một chiếc lò xo, tim cô đập nhanh như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực. Thậm chí cô còn nghe được trong giọng điệu của Lương Di Tâm có mấy phần gấp gáp.

“Chị Di Tâm, chị có đùa em không vậy?”

“Đến chị còn đang không tin nổi đây này, vừa rồi công ty có gọi cho chị nói là có nhà đầu tư nhìn trúng em chỉ định em phải vào vai nữ chính. Số vốn rót vào rất cao, bên Đông Dịch căn bản không phải là đối thủ nên đã âm thầm rút vốn rồi.”

“Sao có thể? Có thật không vậy chị? Là nhà đầu tư nào?”

“Chị có hỏi nhưng công ty bảo nhà đầu tư này khá kín tiếng, không để lộ thêm bất cứ thông tin gì.”

“Có phải là một trong các nhà đầu tư mà chúng ta mời đi ăn không?”

“Không phải đâu, chị cũng bán tín bán nghi như em nên thử âm thầm điều tra rồi, bên các nhà đầu tư này không đạt được thứ họ muốn nên không ai chịu nhả tiền ra cả.”