Liễu Dịch ngủ một giấc vô cùng ngon lành.
Mãi cho đến chín rưỡi sáng thì anh mới bị tiếng chuông điện thoại réo rắt đánh thức. Anh như con bướm đang phá kén, cố gắng để chui ra khỏi chăn, dùng tay mò mẫm để tìm chiếc điện thoại đang kêu inh ỏi.
Anh cảm nhận một chút thì thấy trừ khi nuốt nước bọt vẫn cảm thấy đau họng thì hình như đã không còn chỗ nào khó chịu nữa.
Quả nhiên nghỉ ngơi đầy đủ là phương pháp chữa cảm hiệu quả nhất.
Liễu Dịch vừa thầm cảm thán trong lòng, vừa nghe điện thoại.
Người gọi điện đến là học trò Giang Hiểu Nguyên của anh, giọng điệu đứa nhóc này vô cùng gấp gáp, dễ nhận thấy là đang gặp khó khăn gì đó: “Ông chủ à, bên cảnh sát gọi điện đến nói là lát nữa người nhà của Tô Nhuế Nhuế sẽ đến ký tên để đưa thi thể đi, anh xem giờ phải làm sao đây?”
“Biết rồi, tôi đến liền đây.”
Liễu Dịch hắng giọng rồi trả lời.
“Được, vậy thì anh mau đến đây đi!”
Giang Hiểu Nguyên không chú ý đến việc giọng Liễu Dịch hơi khàn, chỉ chuyên tâm nghĩ đến việc người nhà nạn nhân sắp đưa thi thể đi, cậu ta không nhịn được mà dặn thêm một câu rồi mới cúp máy.
Liễu Dịch rời giường, định đi đến phòng tắm để rửa mặt rồi đi đến Viện Nghiên cứu.
Nhưng ngay lúc hai chân anh vừa chạm đất, một loại cảm giác nhờn nhờn kỳ quái từ chỗ phía sau truyền đến, một giọt gì đó chảy xuống bắp đùi.
-WTF?
Sắc mặt Liễu Dịch tái mét, kể cả lúc anh theo học đại học tại Anh cũng chưa từng nói ra câu chửi đó nhưng lúc này nó lại bất giác hiện lên trong đầu anh.
Anh cố nhịn cảm giác kỳ lạ phía sau kia rồi nhanh chóng đi vào trong phòng tắm.
Nhưng trước khi anh cởϊ qυầи xuống để kiểm tra, anh vô tình nhìn thấy hai ống bơm nhựa đã được mở ra dùng đang im lặng nằm trong chiếc thùng rác cạnh cửa, trong đó còn có một chiếc bọc ngón tay đã dùng xong.
Liễu Dịch chống hai tay lên bồn rửa, chỉ khi làm như vậy thì cơ thể mệt lả của anh mới có thể không ngã khụy.
Ngay lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu ra được tại sao hôm qua mình không uống thuốc mà lại khỏi bệnh rất nhanh rồi.
-Chuyện này hoàn toàn không phải do công lao hệ thống miễn dịch của anh, mà là tên khốn nạn, trời đánh thánh vật Thích Sơn Vũ kia đã dùng thuốc đạn* hạ sốt của trẻ em cho anh!
(*Loại thuốc đặt vào hậu môn,...
Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com)
- Còn cảm giác nhờn nhờn kỳ lạ ở phía sau vừa nãy cũng là vì cái đó!
…
Liễu Dịch cúi đầu, im lặng, cố gắng bình tĩnh tầm ba phút rồi mới thở phào một hơi, chậm rãi cởi đồ ngủ ra rồi đi vào phòng tắm.
Mặc dù động tác của anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng cánh cửa phòng tắm bị đẩy một cái “rầm” đã thể hiện được nội tâm tràn đầy phẫn nộ của anh.
Nếu đầu sỏ gây tội mà ở trước mắt, Liễu Dịch nghĩ rằng mình sẽ không nhịn được mà nhét cho đối phương mấy viên thuốc đạn, sau đó làm mấy chuyện không thể miêu tả bằng lời kia với cái mông xinh đẹp, rắn chắc của cảnh sát Thích.
*
Nửa tiếng sau, sau khi sửa sang lại vẻ nhếch nhác của mình, tinh thần Liễu Dịch sáng láng, không nhìn thấy bóng dáng bệnh tật vừa nãy đây nữa. Lúc anh thư thái đi vào trong phòng làm việc thì liền nhìn thấy học trò của mình đang nhỏ giọng mà nói chuyện với Thích Sơn Vũ. Khí thế tinh anh của đất nước trên người anh lập tức bay biến, biểu cảm trên mặt dần trở nên cứng nhắc, không tài nào mà giả vờ nặn ra một nụ cười lấy lệ.
Anh thầm nghiến chặt răng.
Mặc dù biết chỉ là do tác động của tâm lý, nhưng lúc nãy khi ngồi trên xe thì Liễu Dịch vẫn cảm thấy chỗ phía sau kia không được tự nhiên cho lắm, cả quãng đường đi anh phải chỉnh vị trí của chân mấy lần, cảm giác như mình đang ngồi lên hạt óc chó vậy, cả người luôn trong trạng thái mất tự nhiên.
Sau khi chật vật mãi mới xuống được xe, anh cố ép mình tập trung toàn bộ tinh thần vào vụ án, quên đi cảm giác không tự nhiên ở phía sau đi, nhưng vừa nhìn thấy Thích Sơn Vũ thì toàn bộ cố gắng quên đi của anh đều biến thành bọt biển, anh lập tức nhớ lại cảm giác nhờn nhờn kỳ lạ lúc mình vừa rời giường.
“Cậu đến đây làm gì?”
Anh cố khống chế cơ mặt của mình, không muốn để cho học trò mình phát hiện ra sơ hở nào, nhưng giọng điệu lại có vẻ ngang ngược như cũ.
Thích Sơn Vũ nghe ra được sự khó chịu trong giọng điệu của anh, anh nhìn mặt Liễu Dịch một lúc, ánh mắt tràn đầy sự vô tội, giống như không hề biết tại sao tối qua chủ nhiệm Liễu còn đang ôn hòa với mình mà vừa ngủ một giấc đã thay đổi thái độ.
“Tôi đưa bố mẹ Tô Nhuế Nhuế đến đây.”
Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đang tràn đầy tức giận của Liễu Dịch mà nói: “Họ vẫn khăng khăng từ chối giải phẫu tư pháp, muốn trực tiếp đưa thi thể của cô ấy về.”
“Tại sao?”
Liễu Dịch hỏi: “Trên người Tô Nhuế Nhuế có rất nhiều vết bầm rõ ràng, nhìn thế nào đi nữa cũng thấy rất bất thường mà? Cho dù đôi vợ chồng đó không có tình cảm với cô nhóc đó lắm, nhưng cũng không đến mức không thèm để ý đến việc này chứ?”
“Hình như họ đã liên lạc với trường học, hai bên đã thầm thỏa hiệp và bồi thường, vì vậy nên không định tiếp tục truy cứu việc tự sát của Tô Nhuế Nhuế nữa.”
Thích Sơn Vũ trả lời.