Người Giám Tội

Chương 10: Bạch Tuộc Khổng Lồ (Deep Rising) (8)

Ngực ông cụ ở trong bức ảnh bị lộ ra phân nửa, quần áo lộn xộn, biểu cảm cười như không cười, còn dọa người hơn cả lúc nhìn thấy trên bàn giải phẫu.

“Căn cứ vào ghi chép hiện trường lúc đó, nhiệt độ trong phòng của ông ta là 19 độ C, phù hợp với nhiệt độ gần nhất của khu vực đó.”

Liễu Dịch vừa giải thích, vừa kéo thẳng vạt áo khoác trắng của mình: “Ví dụ như tôi ở trong nhiệt độ như vậy, lúc ra ngoài sẽ mặc một chiếc áo sơ mi, còn thêm một chiếc áo khoác gió, như vậy mới không cảm thấy lạnh.”

Nói xong, anh gõ gõ lên tấm ảnh trong tay Giang Hiểu Nguyên: “Nhưng mà mấy đứa xem đi, quần áo trên thi thể của Trương Ngụ, cúc của áo sơ mi và áo khoác đều bị mở ra hết, để lộ ra áo ba lỗ ở bên trong.”

Giang Hiểu Nguyên “a” một tiếng: “Đây là… cởi đồ bất thường sao?”

“Đúng.”

Liễu Dịch gật đầu: “Sau khi con người ở trong môi trường có nhiệt độ thấp hơn 32 độ C, trung khu điều chỉnh nhiệt độ cơ thể dần dần bị tê liệt, có vài người sẽ xuất hiện ảo giác đồng thời sinh ra cảm giác nóng bất thường, họ sẽ không cảm thấy lạnh mà cảm thấy nóng đến mức tự cởi đồ của mình.”

Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Áo sơ mi và áo cardigan của Trương Ngụ xộc xệch, lộ ra áo ba lỗ phía trong, nếu như thực sự là chết vì ngừng tim đột quỵ, vậy thì người nhà của người chết cũng không cần phải cởi đồ của ông ta như vậy, bác sĩ phòng cấp cứu kiểm tra thi thể cũng không thô bạo như vậy đâu. Vì vậy nên chắc là vì ảo giác về nhiệt độ tạo thành hiện tượng cởi đồ bất thường.”

Biểu cảm của Giang Hiểu Nguyên và Lý Cẩn xem lẫn giữa “bừng tỉnh ngộ đạo” và “nghi ngờ khó hiểu”.

“Chuyện này, tôi hiểu lý luận này… nhưng mà…”

Lý Cẩn nghĩ một lát, sau đó cẩn thận nói: “Nhưng mà, nói cho cùng thì tại sao ông cụ này lại… chết rét?”

“Ừm, đúng là một vấn đề hay.”

Liễu Dịch khẽ gõ vào mặt bàn, đây là thói quen của anh mỗi khi suy nghĩ: “Với quy mô của siêu thị Thành Nam chắc phải có kho lạnh chứ?”

Giang Hiểu Nguyên và Lý Cẩn đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.

Sau khi nghĩ ra đây có khả năng cao nhất là hiện trường tử vong, bỗng hai người họ nhận ra, nếu như Trương Ngụ đúng là chết ở trong kho lạnh của siêu thị, vậy thì chắc chắn là có người vận chuyển xác của ông ta đến phòng làm việc-- chuyện này đồng nghĩa với việc người đầu tiên phát hiện ra Trương Ngụ, con trai thứ Trương Văn Cường sẽ biến thành người bị hiềm nghi lớn nhất.

“Chức vụ nào thì làm đúng chuyên môn của mình, chúng ta chỉ cần quan tâm đến việc giám nghiệm thi thể thôi.”

Liễu Dịch khoát tay: “Về chân tướng vụ án thì cứ để cho cảnh sát đi điều tra đi.”

Anh nở nụ cười với hai cậu học sinh: “Đương nhiên, nếu như cảnh sát cần chúng ta tiến hành khắc họa tội phạm, thì tôi sẽ vui vẻ mà thảo luận vụ án này với mấy đứa.”

Cái gọi là khắc họa tội phạm là dựa vào đặc trưng khi khám nghiệm thi thể, cùng với vết tích ở hiện trường để suy đoán ra động cơ phạm tội của người phạm tội, sau đó đại khái nêu ra đặc thù về thân phận của người phạm tội.

Khi đối mặt với rất nhiều nghi vấn khó giải thích, khắc họa tội phạm sẽ vô cùng quan trong.

Nhưng nếu như hai đứa nhóc vắt mũi chưa sạch như Giang Hiểu Nguyên và Lý Cẩn còn có thể nghĩ ra người phát hiện thi thể đầu tiên đáng nghi, vậy thì mấy người cảnh sát kinh nghiệm đầy người không thể nào không chú ý đến việc này.

Nói đến đây, hình như Liễu Dịch nhớ đến gì đó, anh nhếch miệng rồi gian xảo chớp mắt nhìn mấy đứa nghiên cứu sinh của mình: “Nói ra thì hình như gần đây chúng ta rất có duyên phận với mấy cái như tủ lạnh với kho lạnh nhỉ.”

“A a a a!”

Lý Cẩn không biết Liễu Dịch có ý gì, nhưng Giang Hiểu Nguyên vừa nghe thấy anh nói như vậy thì đột nhiên hét lên mấy tiếng thảm thiết.

“Ông chủ, xin ngài hãy thương xót mà tha cho tôi đi! Đừng có làm tôi nhớ lại nữa!”

Lý Cẩn tò mò mà nhìn Giang Hiểu Nguyên: “Đàn anh?”

“Đó là một vụ không lâu trước đây.”

Liễu Dịch trả lời thay cho học sinh của mình: “Có một vụ án xảy ra ở thành phố của chúng ta, một nhân viên văn phòng cãi nhau với cô vợ mới kết hôn một năm của hắn ta, vì giận quá nên đã bóp cổ cô gái đó, sau đó dùng cưa gỗ xẻ xác ra rồi nhét vào trong tủ lạnh. Cậu đã nghe chuyện này chưa?”

“Ừm, tôi có thấy trên Weibo.”

Lý Cẩn vội vàng gật đầu.

“Lúc đó hung thủ vứt các mảnh thi thể vào trong bãi rác, mỗi ngày hắn ta sẽ vứt đi một chút, muốn dùng biện pháp này để xử lý hết thi thể. Kết quả là có một ngày một mảnh thi thể bị chó hoang cắp đi, sau đó bị rơi xuống cống, bị người qua đường phát hiện ra rồi báo cảnh sát. Lúc đó chúng tôi chính là người đến xử lý hiện trường.”

Anh nói xong, sau đó chỉ về phía Giang Hiểu Nguyên, rất gian xảo mà nở nụ cười: “Hôm đó Tiểu Giang và mấy người cảnh sát phụ trách vụ án đội mưa đi đến bãi rác gần đó mà đào rác hơn nửa ngày, nó đã trở thành bóng ma tâm lý của thằng nhóc này.”

“A a a a! Ông chủ, tôi xin ngài đấy! Đừng nói nữa!”

Giang Hiểu Nguyên ôm đầu kêu thảm thiết: “Tôi tưởng khả năng chịu đựng của mình đã rèn luyện đủ rồi, nhưng mà tôi thực sự không muốn nhớ lại trải nghiệm hôm đó nữa đâu.”

Lý Cẩn nhìn Giang Hiểu Nguyên đang gào khóc thảm thiết, sau đó lại nhìn sang Liễu Dịch, biểu cảm trên mặt cậu ta trở nên vi diệu.

Cậu ta nhớ lại hình như cậu bạn trai làm cảnh sát của mình cũng đã kể vụ án này cho cậu ta nghe.

Lúc đó cậu bạn trai nói rằng vì pháp y phát hiện được manh mối ở hiện trường, vì vậy nên mấy người họ đã đội mưa đi lục tung bãi rác gần đó hơn hai tiếng đồng hồ, sau đó mới tìm được phần còn lại của tay chân bị cắt ra ở trong một túi nilon màu đen. Họ đã xác định được hung thủ là ai thông qua những thứ rác khác ở trong túi nilon. Mặc dù vụ án đó được giải quyết rất nhanh, nhưng đúng là nghĩ lại chuyện ở đống rác đó liền thấy kinh hãi.

(Truyện được dịch bởi Vitamin C, đăng tại d truyen. com)

Đột nhiên nhớ đến Thích Sơn Vũ làm cho sắc mặt của Lý Cẩn trở nên u ám.

Hơn nữa sáng nay hai người còn mới cãi nhau một trận, mặc dù chỉ là một mình cậu ta nổi nóng với đối phương, nhưng cậu ta không hề cảm thấy hối hận, cũng không thấy có lỗi một chút nào. Rõ ràng mọi chuyện đều là lỗi của Thích Sơn Vũ mà!

Cậu ta không nhịn được mà nhìn lên mặt Liễu Dịch.

… Nếu như người yêu của mình là chủ nhiệm Liễu thì…

Liễu Dịch quay lại mà nhìn thẳng vào Lý Cẩn đang nhìn chằm chằm anh. Hình như ánh mắt của cậu nhóc thực tập sinh này rất chăm chú, biểu cảm giống như hồn treo ngược cành cây, làm cho anh cảm thấy hơi mắc cười.

Nhưng mà anh không hề hứng thú với cảm xúc của Lý Cẩn, vì vậy lười hỏi nhiều, chỉ xem như không có chuyện gì mà nhìn đi chỗ khác, sau đó dặn dò Giang Hiểu Nguyên phải viết báo cáo giám định như thế nào.