Trần Phi quyết định sớm mua xe một chút, như vậy cũng tiện đưa đón Vu Quần đi dạy thêm. Hắn cũng tủ lạnh, máy giặt cùng vài đồ gia dụng cho căn phòng nhỏ của bọn họ. Lúc thấy mấy đồ đạc này, quả thực Vu Quần rất vui mừng. Bởi vì sống ở nông thôn, từ nhỏ cậu đã vô cùng ao ước mấy loại đồ vật công nghệ cao như vậy. Lại thấy Trần Phi làm ăn lời được không ít tiền, Vu Quần cũng không ngăn cản hắn mua những đồ này nữa.
Nửa tháng sau, Trần Phi lại đi tới sàn giao dịch chứng khoán lần nữa. Không ngời dự đoán, mã cổ phiếu hắn mua giờ đã sụt giá thảm hại. Trần Phi dùng 5 vạn tệ mua nốt hơn phân nữa mã cổ phiếu còn lại. Vậy nên nhân viên giao dịch nhìn Trần Phi như tên bị bệnh tâm thần bất chấp nhảy vào hố bùn.
Ai nói khách hàng là thượng đế chứ, cô tuy rất muốn nhắc nhở anh đẹp trai này mã cố phiếu này đang rớt thảm rồi. Nhưng nhìn thấy bộ dạng đã tính toán trước của Trần Phi, cô cũng thức thời ngậm miệng không nói gì. Cũng khó mà nói trước được điều gì, không phải sao?
Trần Phi vừa làm xong mấy việc này, đột nhiên lại cảm thấy có một ánh mắt sắc bén hướng về mình. Nếu là Trần Phi năm 20 tuổi chắc chắn không cảm nhận được gì nhưng dù sao linh hồn Trần Phi lúc này cũng đã 26 tuổi rồi. Hơn nữa hắn còn từng là lão đại khu nam a. Vậy nên khi ánh mắt kia lần nữa hướng về mình, Trần Phi dứt khoát quay đầu, lạnh như băng nhìn về phía góc tường.
Phía góc tường là một thanh niên mặc tây trang, dường như cũng cố ý để Trần Phi phát hiện ra mình. Thời điểm Trần Phi quay lại nhìn, người trẻ tuổi cũng liền mỉm cười hướng hắn đi tới.
Người thanh niên nhìn khí thế Trần Phi cũng không thua gì so với chủ tịch của mình cũng thấy hơi sững sờ. Nhưng dù sao cũng được đào tạo chuyên nghiệp, anh ta rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc. Đối Trần Phi đang cảnh giác nhìn mình vươn tay, lịch sự mở lời: "Xin chào, nửa tháng trước chủ tịch chúng tôi đã chú ý đến ngài rồi. Hiện tại rất muốn mời ngài tới trò chuyện một chút, có thể không?"
Trần Phi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn người thanh niên lịch sự khác xa với vẻ sắc bén lạnh lùng khi nãy, môi mỏng lạnh lùng khẽ nhếch: "Chủ tịch của các anh là ai? Muốn mời người tới nói chuyện là thái độ như vậy sao? Ngay cả danh tính cũng không có."
Đối với ngôn ngữ sắc bén của Trần Phi, người thanh niên khẽ giật giật lông mày, sau lại nhanh chóng nở nụ cười nói: "A, là sơ sót của tôi. Đây là danh thϊếp của chủ tịch. Tôi họ Hạ, là trợ lý của chú tịch". Trần Phi liếc mắt nhìn danh tự trên danh thϊếp, ánh mắt càng trở nên sắc bén cùng thâm trầm. Cái tên Âu Tuấn Tú này rất xa lạ, nhưng tập đoàn Âu Thị chính là tập đoàn lớn nhất nước. Trần Phi quả thực thấy quen thuộc, nhất là cái dòng họ Âu này!
Trần Phi khẽ hừ một hơi, đối Hạ trợ lý nói: "Dẫn tôi đi gặp chủ tịch của các anh!"
Bên trong một chiếc xe xa hoa, Trần Phi cùng Âu Tuấn Tú đã im lặng nhìn nhau 3 phút đồng nhưng dường như cả hai người đều chưa có ý định mở miệng. Hạ trợ lý ngồi bên cạnh xem đều thấy gấp, đành đè lại xấu hổ phá vỡ không khí trầm mặc trong xe: "Âu tổng, người này chính nam sinh kia".
Âu Tuấn Tú thu lại ánh mắt, thầm đánh giá nam sinh tầm 20 tuổi này, cách ăn mặc rất an nhàn, gương mặt cương nghị cứng rắn, nhất là đôi mắt đen kịt tĩnh mịch kia không chút nào giấu diếm vẻ lạnh lùng cùng sắc bén như băng. Âu Tuấn Tú có chút kinh ngạc nghĩ tới, đây là ánh mắt một nam sinh 20 tuổi nên có sao?
Có được ánh mắt như vậy, người này nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện.
Âu Tuấn Tú tiêu sái duỗi tay phải, định hướng Trần Phi hảo hữu bắt tay, nhưng hiển nhiên Trần Phi không thèm để ý đến cái này, trực tiếp lơ bàn tay đang duỗi ra trước mắt, "Âu chủ tịch, có ý gì thì cứ nói thẳng đi".
Đối hành động vô lễ của Trần Phi, Âu Tuấn Tú cùng chỉ khẽ cười "Tiểu đệ học Âu, không biết quý tính đại danh của ngài đây là gì?" Trân Phi nhìn người đàn ông khoảng 27 28 tuổi trước mặt, thương trường chắc hẳn đã tôi luyện y không ít. Tuy rằng biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn ôn hòa hữu lễ nhưng là đáy mắt lanh không chút tình cảm của y nói cho Trần Phi biết, Âu Tuấn Tú – người này chính là một con hồ ly giảo hoạt,
Trần Phi suy nghĩ bách chuyển thiên hồi cũng không nghĩ ra người này muốn tìm mình vì cái gì. Nhưng hắn không muốn cùng tập đoàn Âu Thị này có một chút dính dáng gì. Âu Tuấn Tú khẽ cười nhìn vẻ mặt trầm tư của Trần Phi, y cũng không nói gì chờ Trần Phi trả lời.
Trần Phi khẽ nhếch khóe môi, tràn ngập địch ý đối với Âu Tuấn Tú đang ôn nhu cười, nói: "Âu Tổng hẳn là từ nửa tháng trước đã bắt đầu chú ý tôi, chẳng lẽ còn chưa biết tôi tên là gì? Đoán chừng tổ tông 18 đời nhà tôi đều được ngài đây điều tra rất rõ ràng rồi. Ha ha, muốn gì thì cứ nói thẳng đi!"
Âu Tuấn Tú sững sờ, quả thực không nghĩ đến Trần Phi lại nói chuyện thẳng thắn như vậy. Tuy rằng y sớm biết mình cùng Trần Phi có chút quan hệ khó mở miệng nhưng y cũng không có ý định nói ra. Mà dường Trần Phi cũng biết đến tầng quan hệ này, hơn nữa so với y, hắn càng không muốn nhắc đến chuyện này. Âu Tuấn Tú trầm tư một lát, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cảnh giác của Trần Phi.
"Tôi thấy cậu mua mã cổ phiếu kia, hiện tại tôi rất tò mò, cậu là thiên tài hay là vận khí tốt? Tôi muốn nghe cách nhìn của cậu về thị trường chứng khoán". Âu Tuấn Tú nói thẳng mục đích tìm Trần Phi, từ nửa tháng trước lúc nhìn thấy Trần Phi dốc tiền vào mã cổ phiếu kia, y đã vô cùng hiếu kỳ rồi.
Thời điểm mã cổ phiếu kia tăng vọt, Trần Phi lời không ít nhưng lại vội vã thu tay. Thế nhưng bây giờ cái mã cổ phiếu kia rớt giá thảm hại, không nghĩ tới Trần Phi lại tung tiền ra tiếp tục đầu tư. Vốn dĩ Âu Tuấn tú cho rằng Trần Phi đức thực là một thằng ngốc, nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng bình thản của Trần Phi, y có một dự cảm mãnh liệt. Trần Phi hắn là kẻ có mưu trí, hắn sẽ không ngu ngốc đầu tư vào một thứ không giá trị. Có lẽ, người này quả thực là một thiên tài!
Nhưng đối với câu hỏi này của Âu Tuấn Tú, Trần Phi rõ ràng không muốn trả lời: "Mua cổ phiếu chỉ chơi cho vui thôi, tôi không có suy nghĩ đặc biệt". Trần Phi không muốn tiếp tục cùng Âu Tuấn Tú trò chuyện thêm, hắn thả lỏng người ngả lưng xuống ghế, híp hai mắt nhìn dáng cười đã mất đi vẻ tự nhiên của Âu Tuấn Tú.
Lúc này Âu Tuấn Tú quả thực đã có chút tức giận rồi, y không nghĩ tới Trần Phi mới 20 tuổi đã là người khó đối phó như vậy. Nhưng người càng khó đối phó thì Âu Tuấn Tú y lại càng thích cùng hắn phân đo cao thấp. Khiến cho những kẻ cao ngạo này đối y khâm phục khẩu phục chính là điều Âu Tuấn Tú thích làm nhất!
Âu Tuấn Tú cùng không muốn hỏi tiếp chuyện cổ phiếu, bởi vì hiện tại y phát hiện, so với cổ phiếu thì Trần Phi người này thú vị hơn nhiều. Âu Tuấn Tú suy nghĩ một thoáng, sau đó thả xuống một mồi dụ Trần Phi mắc câu, "Có hứng thú đến Âu Thị phát triển không, dù sao hiện tại cậu cũng chưa có nền tảng gì, tôi đảm bảo Âu Thị sẽ cung cấp cho cậu những điều kiện tốt nhất để phát triển."
Hạ trợ lý kinh ngạc nhìn Âu Tuấn Tú. Trước giờ, có thể tiến vào tập đoàn Âu Thị đều là những người có bằng cấp rất cao, Trần Phi – người này dù sao cũng chỉ là một nam sinh cấp ba thôi! Không dám nghĩ tới, vậy mà Âu Tổng lại hướng Trần Phi đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy. Hạ trợ lý có chút ghen ghét nghĩ đến, Trần Phi đúng là vận khí cứt chó!
Nhưng mà cả hai người bọn họ đều đánh giá thấp Trần Phi rồi. Trần Phi lười nhác nhếch khóe môi nhưng ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn dòng người xa xa bên ngoài cửa xe, lạnh nhạt đáp: "Không hứng thú, Âu Tổng không cần lãng phí tâm có, ngài có lẽ hiểu rõ, tôi đối với Âu Thị không có một chút hứng thú nào."
Không đợi Âu Tuấn Tú trả lời, Trần Phi trực tiếp mở cửa bước ra ngoài, một mực đè nén một cỗ bất mãn cùng oán khí không thể phát tiết ra ngoài, Trần Phi cưỡi lên xe gắn máy, mũ bảo hiểm cũng không thèm đội đã lao vun vυ't trên đường cái trong tiếng chửi bới của người đi đường.
Trần Phi rất muốn cười to nhưng không hiểu sao hắn lại càng muốn khóc. Vặn tay ga lên đến mức tối đa, phóng như bay đến một đỉnh núi ngoài ngoại ô. Gió thổi lạnh thấu xương, Trần Phi không màng thời tiết cởϊ áσ khoác vứt sang một bên, ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt vừa khinh thường lại tràn ngập bi thương dựa người vào một cây đại thụ.
Ngẩng đầu nhìn mộ viên* cách đó không xa, Trần Phi bất đắc dĩ cười cười. Gia nhập Âu Thị sao? Ha ha, Âu Tuấn Tú là có ý gì? Y hẳn biết rõ Trần Phi cùng họ Âu có quan hệ, vậy lại để cho hắn gia nhập Âu Thị là có ý gì? Muốn bù đắp sao? Hai mươi năm trước bọn bọ không bù, hai mươi năm sau mới đền bù thì đã vô dụng rồi.
*Mộ viên: khuôn viên ngôi mộ
Nghĩ đến thời gian khổ sở kia, Trần Phi đối với họ Âu lại càng oán hận thêm một tầng. Trần Phi không có bước vào mộ viên, hắn không muốn tới. Mỗi lần tới hắn đều đứng đây nhìn vào. Người nằm ở đây là cha của hắn, dù rằng không phải thân sinh nhưng ông ấy đem hắn xem như con ruột mà yêu thương. Nguyên nhân Trần Phi không muốn bước vào là vì mộ viên là do người kia tu kiến.
Oán hận trong lòng Trần Phi thời khắc này đạt đến tột cùng. Người kia 20 năm trước mặc kệ hắn không hỏi đến, cho dù vào thời điểm hắn suýt chút chết đói cũng không xuất hiện, vào lúc hắn cần người yêu thương cũng không xuất hiện. Nếu vậy hiện tại xuất hiện có làm được cái gì? Trần Phi hắn không thèm nhận bất luận một thứ gì từ họ Âu dù chỉ là một phần tình nghĩa!
***
Âu Tuấn Tú đứng từ trên tầng cao nhất của tòa nhà, yên tĩnh nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa kính. Nếu lúc này có người thân thiết với y đứng bên cạnh, nhất định sẽ biết y chắc chắn lại đang suy nghĩ mấy chủ ý âm hiểu gì đây. Hạ trợ lý muốn nói lại thôi nhìn Âu Tuấn Tú trầm mặc đứng bên cửa kính.
Âu Tuấn Tú y quả thực không nghĩ tới vừa về nước, chú y đã đem một cái nan đề khó như vậy đẩy cho mình. Người em họ Trần Phi này đúng là khiến người khác đau đầu mà. Nhưng quả thực tính cách rất đáng thưởng thức, sau này có lẽ sẽ trở thành người không tầm thường.
"Đi, đến chỗ Trần Phi."
Tôi đã bao giờ nói chưa? Trong truyện này người tôi thương nhất là Phi Phi o(╥﹏╥)o