Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 4: Bắt đầu nghiệt duyên

Ánh nắng chan hòa, tiếng chim hót tạo thành một giai điệu vui vẻ. Hôm nay là ngày Vu Quần phải tới trường nhập học nên y đã sớm lên đường từ buổi tối hôm trước. Trước khi đi y có qua trường chào thầy chủ nhiệm một tiếng. Vu Quần phi thường cảm kích chủ nhiệm lớp của y, nếu như không có thầy ấy, có lẽ Vu Quần không cách nào vượt qua được kì thi trung học cấp tỉnh sau đó đỗ vào ngôi trường trọng điểm này. Thầy chủ nhiệm đối với nam hài chăm chỉ luôn luôn trầm tĩnh này nói ra lời tâm đắc: "Vu Quần, về sau nếu gặp phải khó khăn, muốn buông bỏ mọi thứ, lúc ấy hồi tưởng một chút, nhớ lại chính mình vất vả như thế nào mới đi được tới đây, tựa như hiện tại ngươi nỗ lực bao nhiêu mới thành công thi đậu kì thi trung học cấp tỉnh, cố gắng lên!"

Vu Quần trên lưng đeo một cái ba lô màu xanh quân phục, đây là mẹ y cố tình ra chợ vì y mà mua đấy. Vu Quần đối với loại ba lô quê mùa này không chút dị nghị, Vu Quần biết rõ nhà y vốn rất nghèo, có thể mua cho y một chiếc ba lô mà không phải mẹ y trực tiếp đưa cho y một cái bao tải đựng xi măng đã là tốt hơn rất nhiều rồi.

Đổng Lượng cùng Hàn Soái cũng tới tiễn Vu Quần, bởi vì trường học của bọn họ vốn dĩ gần nhà, chỉ cần ngồi xe một giờ là đến, không giống như Vu Quần, phải ngồi xe tới tám chín giờ mới tới nơi. Đổng Lượng cùng Hàn Soái ôm chặt lấy người bạn thân Vu Quần này, Vu Quần hiện tại mới xấp xỉ mét sáu lăm, mà 2 người bọn họ so với y đều cao hơn. Vu Quần bị Đổng Lượng cường tráng ôm vào trong l*иg ngực thực sự rất giống một bé gái.

Đổng Lượng chân thành đối Vu Quần nói ra, "Cảm ơn ngươi, Vu Quần, là ngươi cứu vớt ta cùng Hàn Soái, về sau, có chuyện gì cần cứ nói thẳng." Hàn Soái cũng tiến tới vỗ vỗ thân thể nhỏ nhắn của y, "Vu Quần, ngươi về sau phải ăn nhiều cơm, gầy như vậy sẽ không có nữ sinh nào thích ngươi nha, nên cường tráng giống như ta vậy."

Vu Quần cùng Đổng Lượng đồng thời liếc khuôn mặt béo tròn của Hàn Soái rồi cùng lúc có chút buồn nôn, cái chuyện này tuyệt đối không buồn cười đâu.

Tám giờ tối, Vu Quần cùng Vu Dương mới tới nơi, lần này tới trường học báo danh, mẹ Vu Quần sống chết đều muốn Vu Dương đi cùng, bà lo lắng cho Vu Quần một mình đi tới trường học, dù sao y trong người cũng đang nhét hai ngàn nhân dân tệ đây này.

Tuy là buổi tối rồi nhưng trường vẫn phái người đi đón những học sinh từ ngoại thành tới giống như Vu Quần. Vu Quần cùng đại ca y đi theo phía sau vị học trưởng. Học trưởng dẫn đầu tò mò nhìn nam sinh thân thể mảnh mai, sau lưng còn cõng một cái balo màu xanh quân phục cồng kềnh, còn có nam nhân bên cạnh tuổi tác có vẻ lớn hơn một chút, làn da cũng ngăm đen, trong tay còn cầm một túi bóng lớn lộ ra bên ngoài màu sắc và hoa văn của ga trải giường, nhìn qua một cái liền biết là chăn và gối.

Nhìn hai người Vu Quần trang phục đơn giản, học trưởng lập tức đã rõ bọn họ là từ nông thôn đến, cho dù là nông dân, nhưng nhìn thấy Vu Quần thần sắc lạnh nhạt, học trưởng cũng không dám tỏ ra lãnh đạm, rất nhiệt tình đối Vu Quần nói: "Đồng học, ta là Lưu Hi, ngươi tên gì?"

"Vu Quần."

"A, vậy là ngươi lớp mấy, phòng ký túc xá là bao nhiêu?"

"Năm nhất, phòng 303."

"A, Vu Quần, đây hẳn là ca ca ngươi nha, ca ca ngươi thật tốt!"

Lưu Hi đối với Vu Dương hữu hảo mỉm cười, Vu Dương cũng ngược lại tươi cười với hắn, Lưu Hi lại nhìn thoáng qua Vu Quần một lần nữa, chính là, hiện tại cũng không biết nên bắt chuyện thế nào, xem ra tiểu học đệ này rất không thích nói chuyện nha!

"Đệ đệ của ta có chút nhút nhát, y chính là không biết nên cùng người khác như thế nào ở một chỗ, ngươi đừng để ý, cũng đừng cho là hắn lạnh lùng, kì thật Vu Quần nhà ta rất dễ sống chung đấy." Vu Dương sốt ruột lo Lưu Hi vì thái độ của đệ đệ nhà mình mà nổi nóng, hắn không hy vọng Vu Quần vừa đến ngày đầu tiên đã bị hiểu lầm liền thay y giải thích.

"Ca, ta biết rồi!" Vu Quần ngẩng đầu, yếu ớt nói với Vu Dương, Vu Dương sủng nịnh xoa xoa tóc Vu Quần. Lưu Hi nhìn tình cảnh hai huynh đệ thấy vô cùng hâm mộ, hai người bọn họ tình cảm rất tốt nha!

Lưu Hi dẫn theo bọn Vu Quần đi tới trường học, thành phố ban đêm giống như một tòa Bất Dạ Thành*, bất kể là đường cái hay trường học đều lóe lên ánh sáng của đèn đường. Vu Quần cùng Vu Dương vừa đi vừa quan sát, không quá lâu đã đến kí túc xá. Bởi vì trường Hậu Thiên này mới khai giảng, cho nên, hiện tại ký túc xá cũng tương đối ít người. Lưu Hi đưa Vu Quần tới cửa kí túc xá rồi rời đi, Vu Quần nhìn quanh phòng ký túc, hai bên tường là sáu cái giường xếp chỉnh tề, bên cạnh các đầu giường đều có một chiếc bàn nhỏ. Kí túc xá vừa rộng rãi lại vừa thông thoáng, trong phòng có ban công, còn có phòng tắm khiến Vu Quần thực sự rất hài lòng.

Vu Dương đối với ký túc xá liền dâng lên xúc động, khóe mắt có một chút ướŧ áŧ, chính mình cũng từng nghĩ tới thi lên cấp ba, sau đó còn có thể bước vào Đại học, nhưng là...

Vu Quần lo lắng nhìn đại ca "Ca, làm sao vậy?" Vu Dương vội vàng lau lau nước nơi khóe mắt, quay lưng về phía Vu Quần, giúp y trải giường chiếu, "Không có việc gì, ta có thể tận mắt nhìn thấy đệ đệ của mình thi đậu vào một trường cấp ba tốt như vậy, ta là thay cha thấy rất xúc động!"

"Ân, ca, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo học tập, tương lai cũng sẽ thi lên Đại học, ở nơi này làm nên sự nghiệp sau đó đưa đại ca cùng mẹ lên nơi này, sau đó, chúng ta ba người sẽ vĩnh viễn cùng nhau sống một chỗ." Vu Quần hướng bóng lưng của Vu Dương lưu loát nói.

Vu Dương trải phẳng giường chiếu, quay lại xoa xoa tóc Vu Quần, "Quần Quần, có những lời nói này của ngươi, ta cùng mẹ nghe xong đều sẽ rất xúc động." Vu Quần nghe lời đại ca khích lệ, cười tới mắt muốn cong thành một đường. Đêm nay Vu Quần cùng đại ca nằm trên một chiếc giường, hàn huyên thật lâu thật lâu.

Ngày hôm sau, Vu Quần cùng đại ca y ăn mặc quần áo quê mùa đi tham quan toàn bộ thành phố. Vu Dương có chút chịu không được thành phố nơi nơi đều là khí bụi mù mịt, còn có khắp nơi đều là ô tô, đèn đỏ cũng thật nhiều, đi một hồi gặp đèn xanh tiếp tới lại là đèn đỏ. Vu Dương phát hiện, nông thôn chỗ bọn hắn thực sự rất yên tĩnh, hơn nữa, Vu Dương giờ cũng biết được thành phố bên trong quá mức phồn hoa rồi. Nhìn tới đệ đệ trên người mặc chiếc áo khoác ngắn màu xanh, sau đó nắm lấy tay mình cùng tới cửa hàng quần áo.

Vu Quần vội vàng kéo đại ca hắn vào bên trong cửa hàng, y biết rõ đại ca có chút túng quẫn, chính là, quần áo Nike đại ca hắn tuyệt đối không mua nổi nhưng quần áo giá rẻ một chút thì được a. Vu Quần dựa theo trí nhớ từ kiếp trước kéo Vu Dương đến một cửa hàng quần áo trong ngõ nhỏ.

Quần áo ở đây rất rẻ, hơn nữa chất lượng cũng khá tốt.

Vu Dương bỏ tiền của mình mua cho Vu Quần một bộ đồ thể thao màu xanh da trời, còn có một áo choàng ngắn hình hoa cho mẹ, nhưng còn mình một chút cũng không mua. Vu Quần nhìn đại ca, muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng cái gì cũng không nói. Đến hơn năm giờ chiều, Vu Quần đưa đại ca đến bến xe khách trở về nhà, tại thời điểm chuẩn bị bước lên, Vu Quần nắm chặt lấy tay Vu Dương.

"Đại ca, nếu như làm việc ở lò gạch quá mệt mỏi, ngươi nhất định phải tới nơi này làm công a!" Vu Quần nhớ rõ thời điểm bản thân hai mươi mốt tuổi, đại ca y khi đó cũng vừa kết hôn được hai năm, bởi vì một sự cố ở lò gạch mà té gãy chân. Tuy rằng hiện tại cách năm hai mươi mốt tuổi còn rất xa, nhưng là Vu Quần không hy vọng đại ca hắn sẽ tiếp tục ở lò gạch làm việc mệt mỏi như vậy. Chính mình đã được biết trước tương lai trong bảy năm tới, y sẽ nhất định ngăn cản những bi kịch trước kia từng xảy ra trong bảy năm này.

Vu Dương đối Vu Quần gật gật đầu, nói mình sẽ xem xét, sau đó khoác lên áo choàng ngắn của Vu Quần lúc trước mặc lên thành phố trở về nông thôn. Vu Quần chờ tới lúc xe khách đi khuất mới chậm rãi trở về kí túc xá.

Vừa bước vào cửa phòng ký túc, Vu Quần đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sửng sốt một hồi. Bởi vì Vu Quần cho đến bây giờ không có trải qua cấp ba, cũng không cùng đám đàn ông có kinh nghiệm sinh hoạt cùng một chỗ, càng bởi Vu Quần bị Trần Phi cường ngạnh bẻ cong rồi, cho nên chứng kiến bốn cái thân thể nam nhân bán khỏa thân trước mắt, y có chút không biết làm sao đứng im tại cửa ra vào.

Người đầu tiên phát hiện ra Vu Quần là một nam sinh cao lớn, "Này, tiểu bằng hữu, tìm ai nha! Là tới tìm ca ca sao?" Vu Quần xấu hổ nhìn bốn cặp mắt đều đang hướng mình chăm chú nhìn, sắc mặt có chút biến hồng đối bọn họ nói chuyện.

"Ta tên Vu Quần, năm nay mười sáu tuổi, ta là bạn cùng phòng của các ngươi." Vu Quần thanh âm mềm mại, giống như một làn gió nhẹ thổi qua, bốn đại nam nhân nhìn tới Vu Quần thân thể nhỏ nhỏ cùng thanh âm mềm mại dễ nghe, đều cảm thấy Vu Quần manh không chịu được.

Ngay lập tức, Vu Quần liền bị bốn nam sinh cường ngạnh kéo vào trong phòng, đối với y bắt đầu vuốt ve, bởi vì bọn họ mới phát hiện Vu Quần thật sự rất đáng yêu, đánh mạnh vào tâm lý muốn phạm tội cùng chà đạp tiểu động vật yếu đuối dễ thương này.

Vu Quần có chút chống đỡ không nổi rồi, như thế nào bạn cùng phòng đều "nhiệt tình" như vậy. Trải qua một hồi vuốt ve, gương mặt nhỏ nhắn của Vu Quần càng trở nên hồng, kiểu tóc mất trật tự. Bốn nam sinh cao lớn vây xung quanh Vu Quần, giống như diễn vở kịch bốn cây đại thụ cùng cây cải nhỏ. Vu Quần xấu hổ nhìn tới sắc mặt lộ ra hung quang của bạn cùng phòng, bọn hắn đều rất cao, có lẽ đều là vượt qua mét tám rồi a.

Bốn tên nam sinh vì đã được thỏa mãn tâm lý phạm tội, cho nên đem Vu Quần còn ngơ ngác an vị trên ghế, bất quá bọn họ vừa phát hiện Vu Quần tóc tai hỗn loạn lộ ra gương mặt tinh xảo, thực sự rất giống búp bê trong game nha.

Trải qua một tiếng đồng hồ trao đổi tình cảm, Vu Quần biết tên của bốn nam sinh nhiệt tình cùng phòng và một chút bối cảnh gia đình của họ. Cái tên cao nhất phòng tóc vuốt dựng thẳng tên là Cử Giai Hoa, thấp hơn một chút là Nam Lăng, nam sinh rất đẹp trai kia là Tô Hạo Nhiên, còn một người nữa tên Viên Thanh Hoa. Bọn họ đều là người thành phố, chỉ có duy nhất Vu Quần là từ nông thôn tới nhưng y cũng không vì vậy mà cảm thấy tự ti.

Vu Quần hữu hảo đối bọn họ mỉm cười, y thực sự không dám nhìn loạn a, lại càng không dám để cho bạn cùng phòng biết mình là một tên đồng tính luyến ái, là cái đồ biếи ŧɦái đi thích nam nhân. Vu Quần nghĩ đến đây liền cảm thấy thật uể oải, tuy đã thề là chính mình sẽ không cùng Trần Phi một lần nữa dây dưa, nhưng là Trần Phi với mình đã để lại ảnh hưởng phi thường sâu sắc, tính hướng của y cho đến hiện tại đều đã bị thay đổi triệt để rồi.

Cha của Nam Lăng là một nhà mẫu tóc, từ nhỏ tới lớn mưa dầm thấm đất, bây giờ Nam Lăng nhìn tới kiểu tóc của Vu Quần liền không vừa y lắc đầu, đối ba người còn lại hét to: "Các huynh đệ, đem y trói lại, Bản Vương muốn giúp Vu Quần quy y*."

*ý là giúp cạo đầu – cắt tóc.

Bọn họ nghe xong liền ồn ào, bởi bọn họ cũng phát hiện tóc Vu Quần quả thực quá dài, nhìn kia là tóc mái, dài tới không thấy được gương mặt nữa, đẹp như vậy mà lại bị che đi quả thật rất đáng tiếc. Vu Quần kêu to giãy dụa, y phát hiện hình như mình đã tiến nhầm vào địa bàn của thổ phỉ mất rồi, nhưng là hiện tại ba vị đại nam nhân đã giữ chặt lấy không cho y động đậy.

Viên Thanh Hoa cầm lấy cái kéo, thần sắc hưng phấn, "Tiểu cô nương, gia đến đây."

Vu Quần hét hớn: "Đừng cạo hết, chừa lại cho ta một chút." Bởi vì biết rõ chính mình chạy trốn không được, giờ phút này, Vu Quần chỉ hy vọng Nam công tử giơ cao đánh khẽ, nhưng là Nam Lăng rất không khách khí cầm lấy tóc của y mà cắt, "tạp tạp" mấy tiềng liền cắt xuống, tóc Vu Quần trong thời gian rất nhanh liền biến ngắn. Cuối cùng Nam Lăng thỏa mãn ngắm nhìn kiệt tác của mình, ba tên còn lại đều ngu ngơ nhìn tới Vu Quần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, con mắt đen nhánh, cái mũi xinh xắn, cái miệng hồng hồng, còn có khuôn mặt hiện tại đều đỏ bừng a!!! Mẹ ơi, Vu Quần so với nữ nhân còn đáng yêu hơn nhiều. Vu Quần còn chưa kịp đứng dậy đã bị ba người sáu cánh tay hướng tới nắm lấy đôi má của mình.

Cử Giai Hoa không ngừng sờ soạng má cùng tóc của Vu Quần, đối đồng bọn kích động nói: "Mẹ ơi! Thật là đáng yêu, ta chịu không được rồi, các ngươi có biết không, ta từ nhỏ chính là muốn một bé búp bê đáng yêu như vậy."

Mọi người lập tức thộn mặt, cái tên to con Cử Giai Hoa này thực sự biếи ŧɦái a! Búp bê??? Cái này không phải là đồ chơi của bọn con gái hay sao?

Vu Quần nhân lúc bọn họ phân tâm mà thoát thân chạy ra, đứng tại trước gương không dám tin nhìn kiểu tóc của mình, vơ lấy sách giáo khoa trên mặt bàn nện lên người Nam Lăng đang muốn chạy trốn, dùng âm lượng lớn nhất la to: "NAM LĂNG, AI BẢO NGƯƠI ĐEM TÓC CỦA TA CẮT NGẮN NHƯ VẬY, TA MUỐN Gϊếŧ NGƯƠI!!!"

Nam Lăng chạy trốn quanh phòng, còn luôn miệng cầu xin: "Trình độ có hạn, thỉnh chớ trách cứ. Bất quá, ngươi không thấy kiểu tóc super kute* này phi thường phi thường hợp với ngươi nha."

*cái này là từ gốc tác giả dùng

Vu Quần lúc này nguyên bản đang tức giận không muốn nghe hắn bất luận giải thích cái gì, bây giờ y vô cùng vô cùng tức giận a, Nam Lăng thế nhưng đem tóc hắn cắt thành kiểu tóc ngắn của nữ sinh, quyển sách hùng hổ hướng cửa nơi Nam Lăng đang đứng bay đến, nhưng là hiện tại kí túc xá liền trở nên an tĩnh, Vu Quần trợn tròn mắt.

Cũng vì quyển sách ấy đến nện vào ngực một người đứng ở cửa ra vào, hơn nữa còn là cái người khiến Vu Quần lúc nãy đối diện với chính mình lập lời thề son sắt, chính là Trần Phi cả đời đều không muốn gặp lại a. Vu Quần cảm thấy trời đất quay cuồng nghĩ đến, có cái gì sai lầm rồi đúng không, Trần Phi lúc này mười chín tuổi làm sao có khả năng xuất hiện tại ký túc xá, điều mấu chốt chính là, bọn họ gặp nhau không phải vào năm Vu Quần 17 tuổi hay sao? Tại sao lại trở thành như vậy, Vu Quần vì đột ngột suy nghĩ quá tải, rất không khách khí mà ngã xuống hôn mê bất tỉnh.