Editor: Đào Tử đã trở lại đây hehe, dạo này thi giữa kỳ với coi world cup quên bén á, xin lỗi mọi người nhiều lắm lắm luôn
______________________________
"Các con muốn chơi cái gì thì cứ đi chơi, đừng câu nệ."
Hai người Thích Thủy không nói chuyện, ngược lại là Phượng Tố Ngôn nhìn lôi đài kích động.
"Hàm Ngư sư bá, con muốn báo danh thi đấu lôi đài chơi thử."
Bùi Diệp nói: "Bọn họ không phải là đối thủ của con."
Phượng Tố Ngôn nói: "Không giao đấu với bọn họ, con vĩnh viễn không rõ thực lực chân chính của mình."
Tổ tham chiếu bên cạnh là Thích Thủy và Vân Xung, đối thủ dạy (ẩu) dỗ (đả) bọn họ là Hàm Ngư sư bá và đại quân người vải nhỏ của cô.
Nếu Phượng Tố Ngôn không phải là người tự tin, đã bị đánh không gượng dậy nổi từ lâu, hoài nghi bản thân.
Bùi Diệp lấy ra nắm đồ ăn cho quả cầu lông màu đen ỷ lại trong ngực cô, xoa xoa lông bộ lông xoã tung của nó.
Không quên căn dặn: "Vậy con đi đi, chú ý an toàn. Nếu như gặp nhân vật hung ác khó giải quyết thì lập tức nhận thua xuống đài, đừng cậy mạnh. Người ta có 'Sảnh phục sinh' có cơ hội làm lại, một trận giao đấu bình thường cũng có thể không thèm đếm xỉa tính mạng giống như chó điên cắn con, nhưng con không được. Hiểu không?"
Phượng Tố Ngôn gật gật đầu, mượn Vân Xung một chút tiền lẻ đi lôi đài báo danh.
Bùi Diệp nhìn Phượng Tố Ngôn rời sương phòng, chỉ huy đồ đệ hờ của mình đi đặt cược.
Vân Xung Thái tử hoài nghi: "Sư tôn nói không chơi mà?"
Bùi Diệp lẽ thẳng khí hùng.
"Sư muội của con đi võ đài, ta làm sư bá sao có thể không ủng hộ một chút?"
Chắc thắng vì sao không chặn ngang một cước?
Kiếm chút đồ ăn cho hung thú cũng tốt.
Hơn nữa, hào quang nữ chính sáng bóng ngời ngời như thế, lại thêm Phượng Tố Ngôn có vốn liếng thực lực, đối thủ đứng đối diện Phượng Tố Ngôn một giây cũng đã thua. Thái độ Bùi Diệp chuyển biến nhanh chóng làm Thái tử Vân Xung có chút choáng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi mua thẻ đánh bạc đặt cược.
Phượng Tố Ngôn là tuyển thủ điểm tích lũy số không, trận đầu liền gặp phải đối thủ lúc trước thắng liền mười mấy trận, điểm tích lũy xếp tới vị trí năm mươi.
Dân chúng vây xem không nhận ra cô, nhưng khách quý sương phòng nhận ra.
Trong đó liền có vị Quận chúa điêu ngoa và đích tỷ Phượng Tố Ngôn.
Giọng Quận chúa điêu ngoa lập tức cao vυ't.
"Sao con nhỏ này lại tới võ đài so tài?"
Trên mặt đích tỷ Phượng Tố Ngôn giữ nụ cười hoàn mỹ, nội tâm đố kị gần như muốn thiêu cháy tim phổi.
Là đại tiểu thư con dòng chính phủ Đại tướng quân, từ nhỏ đến lớn cô ta đều đè ép thứ muội này, còn chưa cập kê đã dương danh khắp đô thành nước Hoa Chi, người ngoài khen cô ta tài mạo song tuyệt, thanh niên tài tuấn ái mộ cô ta có thể xếp tới biên cương, nhưng cô ta chưa từng chịu nhìn những người này, trong lòng cô ta chỉ có Thái tử Vân Xung miễn cưỡng xứng với cô ta. Phượng Tố Ngôn thì sao? Thứ nữ đê tiện, hạ nhân gặp cũng có thể ngang nhiên giẫm hai cước...
Ai có thể ngờ thứ nữ nho nhỏ còn có thể xoay người, dám cãi lại đại tướng quân phu nhân, không cho đích mẫu mặt mũi, còn để cô ta thành trò cười.
Lúc này, một vị quý nữ khác trong phòng cười duyên trấn an Quận chúa điêu ngoa.
"Quận chúa điện hạ bớt giận, theo ta thấy, Phượng Tố Ngôn cũng không sống tốt bao nhiêu. Cô ta được tiên nhân thu làm đồ đệ mà? Vị Ngọc Cẩn tiên nhân ấy còn là lão tổ tông của hoàng thất. Theo lý thuyết, vị tiên nhân này mà yêu thương đồ đệ thật, nhẹ nhàng mở miệng, đừng nói một suất, mười suất hai mươi suất đều có thể lấy cho cô ta, đâu còn cần Phượng Tố Ngôn đến võ đài, tranh suất cùng một đám tán tu du hiệp?"
Một vị quý nữ khác cũng lắm mồm phụ họa.
"Phượng Tố Ngôn bị phế thiên phú, sao Ngọc Cẩn tiên nhân lại thu loại phế vật này làm đồ đệ? Chẳng qua là coi nó như đồ chơi."
Quận chúa điêu ngoa tưởng tượng cảm thấy có đạo lý.
Nhưng cô ta vẫn muốn chuyển mấy chướng ngại vật ngáng đường Phượng Tố Ngôn trên võ đài.
"Ngươi qua đây, theo ta nói đi làm."
Ngoắc tìm ám vệ, hạ chỉ lệnh cho ám vệ.
Đợi ám vệ đi, khóe miệng cô ta hiện một nụ cười khẩy đắc ý.
Tuy rằng thương thế đã tốt, nhưng mối thù cô ta bị Ngọc Cẩn chân nhân bẻ gãy ngón tay trước mặt mọi người còn nhớ.
Không cách nào tìm Ngọc Cẩn chân nhân gây sự, cô ta còn không xử chết được một phế vật như Phượng Tố Ngôn?
Trên lôi đài, Phượng Tố Ngôn nhẹ nhõm đánh bại mấy đối thủ, có mạnh có yếu, thắng liên tiếp điểm tích lũy đã chen vào trước hai trăm. Từ chương sáu tám mươi mình sẽ đổi chỗ đăng và sẽ ghi ở chương mà Bùi Diệp lần đầu gặp bạn thân của anh trai của Cố Vận nhé kkk. Toàn bộ quá trình vô cùng nhẹ nhõm, một phen đánh nhau tới sợi tóc cũng không loạn, chỉ là cái trán bắt đầu rịn mồ hôi nóng, hai gò má ửng đỏ mà thôi.
Cô cũng từ ban đầu không nổi bật biến thành hạt giống số một được người xem reo hò ủng hộ.
"Để ta tới lĩnh giáo ngươi một chút!"
Lại một đối thủ lên đài, Phượng Tố Ngôn dựa theo tập tục ôm quyền, song phương mới chính thức đánh.
Bùi Diệp đang cho quả cầu lông màu đen ăn mắt hơi trầm xuống, nhìn ra không thích hợp.
"Trước đó không lâu mới chất vấn gian lận thi đấu, lúc này liền gặp phải bản hiện trường."
Lôi đài là vì tranh đoạt hai mươi suất đi bí cảnh Lật Sơn, cho nên tuyển thủ tham gia thi đấu lôi đài đều có yêu cầu cứng nhắc.
Đầu tiên chính là tuổi tác không được vượt qua trăm tuổi.
Đối thủ của Phượng Tố Ngôn lúc này có vấn đề, không chỉ có tuổi tác vượt qua trăm tuổi, còn cố gắng ẩn giấu thực lực.
"Gian lận thi đấu?"
Bùi Diệp nói: "Tuổi tác đối thủ của Tố Ngôn tuyệt đối vượt qua một trăm tuổi."
Thích Thủy phút chốc đứng người lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lôi đài.
Phượng Tố Ngôn rõ ràng vẫn chưa biết đối thủ có vấn đề, đánh với hắn có qua có lại, nhìn như dần dần chiếm thượng phong.
"Chẳng lẽ là nhà cái đánh cược lỗ nhiều, âm thầm ra tay muốn dạy dỗ muội ấy?"
"Nhà cái không cần thiết làm như thế."
Dựa theo quy củ trò chơi cược lôi đài, bất luận ai thắng ai thua, nhà cái đen đủi đến đâu cũng hòa vốn, nhưng tuyệt đối sẽ không thua thiệt.
Bùi Diệp cười nói: "Là có người có thù riêng với Tố Ngôn, cố ý làm động tác quấy rối."
Loại thủ đoạn này trong tiểu thuyết nguyên tác chỗ nào cũng có.
Nhưng nữ chính Phượng Tố Ngôn luôn có thể tại cực hạn phản sát đối thủ, kẻ phía sau màn đang muốn cười hung hăng bị vả một bàn tay.
"Vậy sư muội sẽ gặp nguy hiểm rồi?"
Mặc dù Vân Xung và Phượng Tố Ngôn không thân lắm, nhưng cũng là sư huynh sư muội đồng cam cộng khổ cùng bị sư tôn đánh cho tê người.
Người ngoài khi dễ sư môn nhà mình, điều này có thể nhịn?
"Yên tâm, không sao. Trước kia ta không muốn phá hư công bằng công chính tranh tài, nhưng bọn họ gian lận trước, chúng ta cũng không cần khách khí."
Nếu như Phượng Tố Ngôn không chịu đựng nổi, Bùi Diệp liền buộc phải mở hack cho cô.
Cái gì gọi là công bằng?
Một bên gian lận một bên không gian lận, cái này gọi là không công bằng.
Nhưng song phương đều gian lận bật hack, cái này công bằng.
Thiếu niên Thích Thủy buồn bực nói: "Chỉ tiếc sư muội không có hệ thống thiên phú, không thì có thể trò chuyện riêng nói cho muội ấy biết đối thủ có vấn đề."
Hai thiếu niên dưới đài lo lắng suông, Phượng Tố Ngôn trên đài cũng cảm giác được có gì đó không đúng.
Nhưng còn chưa chờ cô suy nghĩ ra cỗ không thích hợp ấy từ đâu mà đến, đối thủ của cô đã lộ ra diện mạo dữ tợn, sát ý hiện lên.
Đợi Phượng Tố Ngôn muốn xuống đài nhận thua đã không kịp, đối thủ lấy cỏ cây dẫn dụ trói buộc hành động của cô, rồi dùng trường đao nhắm thẳng ngực.
Không có ai phát hiện, một người vải nhỏ dán sau lưng cô.
Khoảnh khắc ấy, Phượng Tố Ngôn cảm giác tay chân hiện lên một cỗ sức mạnh dâng trào trước nay chưa từng có.
Gần như là vô thức vung ra tay phải.
Không chỉ có nhẹ nhõm tránh thoát trói buộc lúc trước làm sao cũng không tránh được, còn dùng một bàn tay đẩy lưỡi đao đâm tới ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của đối thủ, chân trái nâng lên, chặn ngang quét qua.
Người kia khoa trương giống như trong Anime 2D bay ngược mấy chục mét, đập xuống đất hóa thành tia sáng trắng trở về "Sảnh phục sinh".
Phượng Tố Ngôn: "? ? ?"
Cô vừa mở khóa năng lực che giấu nào đó?