Editor: Đào Tử
___________________________
Chủ quán lại ngơ một tập nữa.
Gấp mười?
Bà bắt đầu nghĩ lại bản thân có phải bán quá quá quá là...
Hời...
Bùi Diệp lại nói: "Thứ này còn một nửa khác không? Nếu có, tôi có thể trả giá cả giống vậy cho dì."
Chủ quán đã không biết nên nói cái gì.
Tuy nội tâm dâng lên một sợi hối hận cực kì nhạt, nhưng tính nết bà làm bà không cách nào nói lời đổi ý.
Quan trọng nhất chính là, hiện tại bà rất cần điểm cống hiến.
Vì sớm bán ra toàn bộ những hàng hóa này, giá cả bà cho ra đều vô cùng hời rẻ, vậy mà còn không dễ bán.
Mắt thấy phải lãng phí phí thuê quầy hàng một ngày, không ngờ gặp ba người khách hàng ra tay cực kì xa xỉ.
Đồ vật cho dù tốt, không cách nào biến thành vật hữu dụng thì sao?
Nghĩ đến đây, tâm tính chủ quán bình thản xuống.
Bà cẩn thận suy tư nói: "Tôi nhớ đây là cả một cái, đại khái là thời điểm thu dọn đồ đạc không cẩn thận làm vỡ."
Nếu một nửa khác cũng có thể bán đi...
Chủ quán khẽ cắn môi, bất luận như thế nào cũng phải thành một cuộc làm ăn này.
Bùi Diệp nói: "Vậy chúng tôi ở chỗ này chờ dì? Hay đi chung với dì lấy?"
Chủ quán cười thu dọn nói: "Tôi đi lấy là được..."
Hiện tại bà không kịp chờ muốn về nhà đi tìm một nửa khác.
Bùi Diệp gật đầu, cô trả trước một nửa tiền cái trên tay, Liễu Diệp Tiên và Hướng Thụy Quân cũng chia nhau chọn cái mình thích.
Xét thấy giá cả thật sự tiện nghi, hai người gần như bao trọn toàn bộ hàng hóa của chủ quán.
Nhìn bóng lưng chủ quán đứng dậy đi lấy, Hướng Thụy Quân lúc này mới nói: "Cậu tuyệt đối là loại hình gian thương yêu nhất."
Việc mấy trăm điểm cống hiến là có thể làm được, cô lại muốn dùng mấy ngàn điểm cống hiến.
Chủ quán đã nói mua mấy món tặng không cái đó đấy.
Có hiểu ngấm ngầm phát tài là gì không?
Tuy con hàng Bùi Diệp không thiếu tiền, nhưng cũng không có đạo lý chạy đi vung tiền.
Hướng Thụy Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bùi Diệp lại thờ ơ cười cười: "Điểm cống hiến nhiều lắm, hiện tại không rải ra, kia phải chờ tới lúc nào? Với lại, đồ vật bà ấy đích thật có giá trị. Nếu như chủ quán biết giá trị của nó thật, toàn bộ mấy cái điểm cống hiến chúng ta gom lại, chưa hẳn bà ấy đã bán."
Hướng Thụy Quân vặn lông mày.
Đừng nhìn Bùi Diệp cả ngày cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo, nhưng người vẫn đáng tin cậy.
Cô dám kiểu nói này, vậy thì đại biểu khuyên tai ngọc có giá trị không ai biết.
Cho dù là bỏ ra giá gấp mười lần, Bùi Diệp vẫn như cũ kiếm lời.
"Đây rốt cuộc là cái gì?"
Hướng Thụy Quân nói xong, mình sửng sốt trước.
Khuyên tai ngọc?
Chẳng lẽ...
Bùi Diệp hướng về phía chép miệng Liễu Diệp Tiên, cười nói: "Chính như cậu nghĩ."
Trên khuyên tai ngọc có một vùng không gian.
Thật sự là ngủ gật đến gối đầu, các cô đang vì không gian linh tuyền của Liễu Diệp Tiên không cách nào giải tỏa mà phát sầu, không ngờ đi ra ngoài một chuyến đã gặp thu hoạch lớn như thế. Quả nhiên không hổ là nữ chính. Vầng sáng hai vị nữ chính giao điệp, vận khí phá không, may đến không có đối thủ!
Hướng Thụy Quân và Liễu Diệp Tiên cùng nhau đổi sắc mặt.
"Thật?"
Liễu Diệp Tiên nhỏ giọng hỏi thăm.
"Đúng đó, đi thôi."
Bùi Diệp thu đồ vật, dư quang thoáng nhìn mấy khách hàng nhìn như đi dạo bình thường.
"Đi nơi nào? Chúng ta không ở nơi này chờ?"
Hướng Thụy Quân kịp phản ứng đầu tiên, ngầm thấy không ổn.
"Đi, vừa đi vừa nói cho chị."
Pháp tắc giao dịch và tiêu chuẩn đạo đức tận thế hoàn toàn khác trước tận thế.
Một điểm rõ ràng nhất, tận thế có thể đen ăn đen, hơn nữa còn là loại trắng trợn.
Thị trường giao dịch ngư long hỗn tạp, dù là có quan phương căn cứ thành phố B bảo hộ, vẫn có kẻ cố ý quấy rối thu phí bảo hộ.
Những ưu manh này sẽ còn cố ý nhìn chằm chằm chủ quán làm ăn tương đối tốt, doạ dẫm bắt chẹt còn nhẹ, sợ là theo đuôi chủ quán cướp tiền cướp vật.
Chủ quán vừa rồi kia mua bán giá cả hàng hóa không cao, lưu manh đều chẳng thèm nhìn vào mắt, gầy không có chút chất béo.
Nhưng ba người Bùi Diệp ba người tới lập tức bất đồng.
Ba người này, đừng nói tận thế, cho dù là trước tận thế trước cũng là người đẹp số một số hai.
Khách hàng thị trường giao dịch từng người lôi thôi, ba người các cô lại trắng tinh, xinh đẹp đứng giữa đám người, còn chưa đủ gây chú ý?
Cái này cũng thôi, còn xa xỉ mua nhiều đồ như vậy, một nửa ngọc vỡ bán ra giá trên trời.
Chủ quán phụ cận không có gì buôn bán sao có thể không chú ý?
Những lưu manh đi lại trong đám người, nhìn con mồi có thể không chú ý đến?
Vị chủ quán kia nói chuyện với Bùi Diệp cũng không có phòng bị, người để tâm đã sớm nghe được trong nhà chủ quán còn một nửa kia của khối ngọc.
Nếu bọn họ lấy được nửa khối ngọc kia, tuyệt đối sẽ không hài lòng gấp mười, chào giá gấp trăm lần nghìn lần cũng có thể.
Căn cứ thành phố B có người tuần tra chấp pháp, nhưng rất nhiều nơi bọn họ không chú ý được.
Những con rắn độc lưu manh này hoàn toàn có thể sử dụng thủ đoạn phi pháp bạo lực đoạt đồ vật tới tay.
Liễu Diệp Tiên nghe Hướng Thụy Quân giải thích, không nhịn được lo lắng vì vị chủ quán kia.
"Vậy chúng ta đi nhanh một chút đi, chậm thêm người sẽ xảy ra chuyện."
Giá trị khuyên tai ngọc chỉ có các cô biết, những người khác cầm tới cũng đập trong tay, tiêu bao nhiêu điểm cống hiến đi mua đều là thứ yếu.
Liễu Diệp Tiên lo lắng chủ quán bị các cô liên lụy xảy ra chuyện.
Phần lớn kiến trúc căn cứ thành phố B đều là cao lầu, một gian phòng thương phẩm một trăm mét vuông chia hơn mười gian nhỏ, ở hai ba mươi người.
Dù là dạng này, một bộ phận người sống sót nghèo khó cũng không ở nổi.
Bọn họ chỉ có thể ở tại đầu đường cuối ngõ hoặc cống thoát nước, tầng hầm.
Những địa phương này cung cấp nước cung cấp điện đều không tiện, ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có.
Ba người Bùi Diệp lần theo chủ quán đi đến, càng đi về trước hoàn cảnh càng chênh lệch.
Hẻm nhỏ giữa hai tòa cao ốc, hai bên đầy người sống sót hoặc ngồi hoặc nằm vẻ mặt mất tinh thần, toàn thân hôi thối.
Đa phần đều là người sống sót nam quần áo bẩn hỏng bét, chỉ có số ít mấy người sống sót nữ tính bẩn thỉu, quần áo không chỉnh tề.
Khi ba người xuất hiện tại địa phương này, vô số con mắt hoặc sáng hoặc tối mang theo ác ý dò xét quanh quẩn trên người các cô.
Trong đó thậm chí có người lớn mật thấp giọng.
"Mấy con nhỏ này ngon gớm."
"Nhìn thật sạch sẽ, không biết là ai nuôi..."
Hướng Thụy Quân không cảm thấy kinh ngạc.
Thậm chí cô biết trong đầu những người này suy nghĩ gì.
Bởi vì cô từng gặp rác rưởi còn hạ lưu xa những người này.
Liễu Diệp Tiên lộ ra biểu lộ khó chịu.
Cô thúc giục nói: "Tiểu Tú, Thụy Quân, chúng ta đi nhanh đi."
Hướng Thụy Quân nói: "Không cần sợ bọn chúng, những người này sợ."
Trong đầu có nghĩ như thế nào, mặt hành động cũng không dám biến thành thực tế.
Nếu có người thiếu đầu óc muốn động thủ, bọn họ có lẽ sẽ nhào lên chiếm tiện nghi một hai.
Căn cứ nhỏ tận thế kiếp trước, cũng không thiếu nữ tính một mình đi ra ngoài bị ức hϊếp, thậm chí bao gồm trẻ rõ ràng còn vị thành niên.
Cùng lúc đó, chủ quán đã trở lại nhà gần "Khu ổ chuột".
Chỗ bà ở trị an có ít bảo hộ một chút.
Định kỳ cho những lưu manh kia phí bảo hộ, bọn hắn sẽ cam đoan an toàn của hộ gia đình phụ cận, so với địa phương hỗn loạn kia tốt hơn nhiều.
"Mẹ, bà trở về làm gì? Bán xong đồ rồi?"
Vừa về vào trong nhà đã nghe được tiếng của con trai.
Chủ quán lo lắng khách hàng lớn đi, nắm chặt thời gian tìm đồ, không có trả lời vấn đề đứa con trai.
"Má! Lại thua!"
Chưa đầy một lát, chủ quán nghe được tiếng con trai phẫn nộ quẳng đồ vật.
"Mẹ, cho tôi tiền, tôi đói!"