Editor: Đào Tử
_____________________________
Thế cục chuyển biến xấu quá nhanh, không đợi những người này thống nhất ý kiến.
Đại lượng truy binh đã nhanh chóng đuổi theo đám người xuống đường hầm tàu điện ngầm.
Không chỉ có Zombie, còn có lượng lớn dị thú bị vật phẩm trong hộp vắc xin mê hoặc mà mất đi lý trí.
【... Nghe này, chúng ta nhất định phải hủy vật này đi, nhất định phải hủy nó! ! ! 】
【... Nhưng chúng ta nhận được chỉ lệnh... 】
Có người phẫn nộ gào thét, thanh âm như sấm rống, rõ ràng truyền vào lỗ tai sói trắng.
【... Chỉ lệnh sai lầm hại chết bao nhiêu người? Chúng ta đưa nó đến căn cứ thành phố B... Người chết không chỉ là chúng ta... Còn có người nhà chúng ta! Các cậu không thấy à... Những quái vật kia tiến hóa nhanh đến vậy... Chúng ta thậm chí ngay cả Thái Hạo cũng không liên lạc được... Tiếp tục mang theo thứ quỷ này, chúng ta sẽ chết không còn một mống, những quái vật này sẽ trưởng thành tới trình độ nào? ... Thời gian của chúng ta không nhiều lắm. 】
Những người này đưa ra mấy phương án.
Cái phương án thứ nhất là đem dị thú và Zombie dẫn tới mục đích, lại dùng điều khiển từ xa kích nổ bom gần hộp vắc xin, bọn họ rút lui.
Nhưng phương án này vừa nói ra lập tức bị phủ quyết.
Phương án thứ hai là bỏ chiếc hộp, bọn họ tìm biện pháp liên hệ với quan phương.
Một phương án này cũng bị đánh chết.
Món đồ kia rơi vào trong tay Zombie hoặc dị thú, nhất định có thể tại thời gian ngắn thúc đẩy sinh trưởng số lượng lớn quái vật thực lực cường đại, đối với nhân loại là uy hϊếp.
Cái phương án cuối cùng thì là điều hòa hai phương án trước.
Ba dị năng giả hệ phong mang đồ vật dẫn truy binh, tranh thủ thời gian và cơ hội cho những người khác, nghĩ biện pháp liên lạc cùng căn cứ quan phương.
Đám người khai thác một biện pháp cuối cùng.
Tiếng nổ vang lên, đứng cách hai trạm tàu cũng có thể cảm giác được rung động.
Bọn họ lại hãi nhiên phát hiện dị thú và Zombie bị hấp dẫn mê hoặc vẫn còn đến gần phương hướng vụ nổ.
Điều này nói rõ đồ vật cũng không phá hủy.
Vụ nổ mạnh như thế cũng không thể hủy đi món đồ kia!
Tin tức tốt duy nhất là dị thú và Zombie thôn phệ sát phạt lẫn nhau, không có dấu hiệu khuếch tán ra bên ngoài.
Đám người lại nghĩ đến những biện pháp khác.
Bước đầu tiên, hủy đi lối ra trạm xe lửa, ngăn cản dị thú hoặc Zombie thực lực yếu bên ngoài xâm nhập đường hầm tàu điện ngầm.
Zombie dị thú tiến vào trong đường hầm tàu điện ngầm càng nhiều, tốc độ tiến hóa của bọn chúng càng nhanh, đối với người sống sót càng bất lợi.
Bước thứ hai, dùng tốc độ nhanh nhất liên hệ với căn cứ quan phương, đem tình báo truyền ra ngoài.
Căn cứ quan phương sẽ có thể xuất động binh lực xác định vị trí tấn công, dầu gì cũng có thể hủy đi toàn bộ đường hầm vùi lấp chúng nó dưới độ sâu cách mặt đất 15 mét.
Những chuyện này nói dễ, làm vô cùng khó.
Nhân thủ bọn họ hao tổn quá nhiều, thành phố W lại là thành phố lớn Zombie tụ tập luân hãm.
Vũ khí tính sát thương lớn đã dùng hủy diệt đồ vật trong hộp, súng đạn trong người bọn họ không nhiều, đồ ăn nước uống cũng thiếu hụt.
Bọn họ sở hữu dị năng, nhưng thi triển dị năng sẽ tiêu hao thể lực lớn, sức bền còn kém cỏi.
Ít người như vậy làm sao xông ra thành phố W bị Zombie chiếm lĩnh?
Bọn hắn dường như có thể đoán trước tương lai của mình.
【... Đã sống không nổi, vậy thì tận lực đi làm, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu... Gϊếŧ thêm một Zombie, trên đời sẽ có thể thiếu một con. 】
Qua mấy giây, sói trắng lại nghe được có người đặt câu hỏi.
【... Thế... Hồ Ly làm sao đây? 】
Còn có thể làm sao?
Bọn hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, chỗ nào còn bận tâm một chiến hữu trọng thương hôn mê, không ngừng thăm dò biên giới Zombie hóa?
【... Để ở đây đi... 】
Qua một khoảng lặng thật dài, một người trong đó giọng khản đặc làm quyết định.
Hắn nói xong, sói trắng cũng cảm giác mình được người đặt dưới đất, lưng dựa vào tàu vách tường đường hầm tàu điện ngầm thô ráp lạnh lẽo.
Bọn họ rời đi.
Trước khi đi cũng không đành lòng cho chiến hữu một súng.
Ký ức về sau của sói trắng cũng không có bọn họ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bụng đói kêu vang sói trắng bị một cơn đau bụng không thể chịu đựng được tra tấn tỉnh lại.
Đang lúc nó đói đến muốn ăn mình, chóp mũi ngửi được một cỗ mùi thơm cực kì dễ ngửi.
Nó dưới bản năng kiếm ăn điều khiển tìm kiếm nơi phát ra mùi thức ăn, đồng thời đánh bại toàn bộ đám khốn trên đường tranh đoạt đồ ăn với nó.
"... Mỗi ngày đều là ngủ ăn hoặc xé toang kẻ giật đồ với bản vương..."
Sói trắng lo lắng lúc mình ngủ có người cướp đồ vật đi, còn đem đồ vật giấu trong ngực đấy.
Tuy thời điểm đó nó không nghĩ được gì, nhưng sâu thẳm vẫn sinh dự cảm.
Nó muốn độc chiếm đồ ăn, trở thành vương mạnh nhất đường hầm tàu điện ngầm!
Kết quả ——
Sói trắng trong giấc mộng phát hiện thức ăn của mình biến mất!
Không có đồ ăn nó sẽ chết đói.
Dị thú khác cũng có cùng ý nghĩ.
Bọn chúng dựa vào hấp thu một loại lực lượng thần bí tiến hóa, hấp thu càng nhiều ỷ lại càng mạnh.
Một khi cắt mất đồ ăn cung cấp, bọn chúng sẽ cảm giác trong bụng có nghìn vạn côn trùng gặm cắn ngũ tạng lục phủ bọn chúng.
Dị thú ngày thường đánh nhau bể đầu chảy máu, lập tức thống nhất lập trường.
Xé nát kẻ trộm! ! !
Đường hầm tàu điện ngầm chỉ có mấy người Bùi Diệp mới tới! ! !
Kẻ trộm tuyệt đối là bọn họ! ! !
Bọn chúng lập tức kết đoàn đuổi tới, đánh lấy đánh để...
Bọn sói trắng lại phát hiện Bùi Diệp đại khả ái còn thơm hơn đồ ăn, thơm gấp một ngàn lần gấp một vạn lần.
So sánh với Bùi Diệp đại khả ái, "Đồ ăn" trước đó chính là cặn bã, bọn chúng không muốn nghĩ đến hương vị kia.
Nghe sói trắng tự thuật, đám người biểu lộ phức tạp giống như múa đổi mặt.
Bọn họ cuối cùng minh bạch lần đầu tiến vào tàu điện ngầm, lối vào tàu điện ngầm vì sao đổ sụp, còn có cỗ thi thể kia...
"Mình nhớ A Sửu chẳng phải nói có người sống sót thuận lợi trốn?"
Trong lòng Liễu Diệp Tiên sinh ra một chút hi vọng.
Hướng Thụy Quân nói: "Thành phố W bao nhiêu Zombie, một người đào tẩu, không có vũ khí không có đồ ăn nước uống có thể sống sót bao lâu?"
Quá nửa đã gặp bất hạnh.
Tâm tình mọi người càng nặng hơn.
Tề Thiên Thạc lại cẩn thận chú ý tới một vấn đề.
"... Như vậy vấn đề tới, mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng đi đâu?"
Đồ vật trong hộp vắc xin bị sói trắng thu, nhưng sói trắng lại bởi vì đồ vật bị trộm mới chụp nồi lên người bọn họ, suất lĩnh dị thú cuồng bạo đuổi gϊếŧ. Hiện tại bọn hăọ và sói trắng cầm đầu dị thú tạm thời đạt thành hoà giải, có phải nên tìm đồ vật mất đi hay không?
Nỗi oan ức này không thể cõng phí nha.
Đám người hai mặt nhìn nhau.
Hướng Thụy Quân sắc mặt bất thiện nói: "Xem ra chúng ta là làm bọ ngựa, một nhóm người khác làm chim sẻ*..."
_Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng
Bọn hắn và sói trắng một đám đánh chết đánh sống, thế mà để người khác ngồi ngư ông đắc lợi.
Tuân Minh Viễn hỏi sói trắng.
"Cậu không có phát hiện kẻ ăn cắp?"
Sói trắng vẻ mặt hổ thẹn cúi đầu sói to xuống, lỗ tai dựng thẳng cũng tiu nghỉu xuống, trông ủ rũ cúi đầu.
"Không thấy..."
Nó chỉ phát hiện một đám người mới là Bùi Diệp.
Tề Thiên Thạc đề nghị: "Căn cứ sói trắng tự thuật, vật kia có thể tăng tốc độ tiến hóa của Zombie và dị thú trên diện rộng, không tiêu hủy, cuối cùng sẽ tạo thành cục diện gì, dù ai cũng không cách nào đoán trước. Hay chúng ta trở về tìm xem, có khi phát hiện manh mối?"
Bùi Diệp cũng áy náy mở miệng.
"Nếu không phải khi đó mình liên lụy tốc độ, có lẽ còn có thể..."
Nói chưa hết, Liễu Diệp Tiên trấn an cô: "Cái này đâu có liên quan đến Tiểu Tú, cậu đã tận lực rồi, ai biết còn có người hớt tay trên."
Xảy ra chuyện như vậy, mọi người đâu ai mong muốn.