Xuyên Chậm: Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 56: Chuyện cũ của giáo sư An

Editor: Đào Tử

___________________________________

"Âm dương hai giới ở một số phương diện nào đó không quá khác nhau, người sống phải chịu sự ràng buộc của đạo đức và pháp luật sẽ không tùy tiện làm việc này, quỷ cũng có loại trói buộc tương tự. Cho dù là người sống hay người chết, cả hai nếu đều quyết tâm muốn tìm đường chết thăm dò ranh giới của đạo đức pháp luật, không ai có thể ngăn được, bị phát hiện thì phải chịu trừng phạt."

Trừ âm sai Phong Đô, trên đời này còn có những quy tắc vô hình khác quản thúc ma quỷ.

Nói tóm lại âm phủ và dương gian không khác mấy.

Lo lắng của Bùi Diệp có đạo lý, nhưng cũng không cần quá để ý.

Trên đường trở về, hiệu trưởng trịnh trọng cảm ơn Bùi Diệp, ngọn nguồn chuyện lần này nhà trường sẽ giải thích rõ với công chúng.

"Vấn đề này còn phải trao đổi riêng với cảnh sát nữa." Hiệu trưởng cởi bỏ được tảng đá nặng trong lòng, bước chân khoan khoái nhẹ nhàng, trên đường trở về nhìn thấy mấy cặp quỷ dẹo dẹo ôm ấp nhau nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều, "Sáng mai còn phiền đại sư đến một chuyến nữa, không biết ngài có thời gian không? Hay là chúng ta hẹn thời gian gặp đi?"

Bùi Diệp nói, "Không sao, em học ở học viện kế bên. Nếu em không có thời gian, Chu Thuần An có thể đến giúp một tay."

Hiệu trưởng gật đầu lia lịa.

Chuyện xảy ra đêm nay e là cả đời ông cũng không quên được.

Chờ đến ngày ông về hưu múa quảng trường, ông nghĩ mình còn có thể đem chuyện này nổ nhiều năm nữa.

Đúng vậy --

Hiệu trưởng xoa xoa tay, nhỏ giọng nói, "Đại sư à, đôi mắt của tôi phải làm sao đây?"

Khai Nhãn phù Bùi Diệp vẽ cho ông không biết có tác dụng vĩnh viễn hay chỉ trong thời gian ngắn, đến giờ vẫn có thể nhìn thấy quỷ.

Bùi Diệp bình tĩnh nói, "Không sao, qua nửa tiếng nữa là hết."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Âm thầm lau mồ hôi, may mắn không phải vĩnh viễn, bằng không sao trái tim ông chịu nổi.

Nếu về nhà trong phòng vốn quạnh quẽ không có ai lại nhảy ra một con quỷ xa lạ, ông không bị hù chết mới lạ.

Có nhiều thứ không nhìn thấy có thể xem như không tồn tại.

Bùi Diệp đợi sau khi "Khai Nhãn phù" của hiệu trưởng hết tác dụng mới rời khỏi, cuối cùng còn nhắc nhở một câu.

"Hiệu trưởng tiên sinh, nhớ đánh giá năm sao khen ngợi và lời bình siêu siêu dài." Cảm thấy thái độ nói chuyện của mình quá cộc lốc, Bùi Diệp lại bổ sung, "Đánh giá năm sao có phúc lợi đấy."

Hiệu trưởng tiên sinh cười hỏi cô, "Phúc lợi gì? Linh đan diệu dược?"

"Không phải, mấy tấm bùa bình an luyện tập."

Hiệu trưởng: ". . ."

Cho dù là bùa bình an luyện tập cũng đừng nói toạc ra chớ, không thì nghe rẻ quá.

Được chứng kiến bản lĩnh tay không vẽ bùa của Bùi Diệp, nên hiệu trưởng khá chờ mong phúc lợi tặng kèm của cô.

Dù không dùng được, mang theo bên người cũng rất an tâm nha.

Sau khi bọn người Bùi Diệp rời đi, hiệu trưởng gọi điện thoại cho người quen cũ, đối phương là giáo sư về hưu làm việc ở X đại hơn 20 năm.

Hai năm trước đã về hưu, thỉnh thoảng sẽ về trường cũ mở tọa đàm, mỗi lần đều hấp dẫn một lượng lớn sinh viên.

"Lão Từ à, có vấn đề muốn hỏi ông, ông có nhớ trường chúng ta có một giáo sư họ An không?"

Sắc mặt lão Từ ở đầu dây bên kia vô cùng thối.

Hiện tại là giờ nào rồi, giấc ngủ người già rất quan trọng, nửa đêm bị đánh thức rất khó đi vào giấc ngủ nữa

"An? Giáo sư An cái gì? X đại biết bao nhiêu người, ai mà nhớ một người họ An. . . Khoan đã, hơi quen tai. . ." Tâm trạng không tốt, lão Từ trả lời khá nóng nảy, ông sờ soạng cái kính lão, vừa xuống giường vừa nói, "Sao ông đột nhiên hỏi cái này? X Đại chúng ta quả thật từng có một giáo sư họ An. . ."

Hiệu trưởng thở dài nói, " Một lời khó nói hết, lão Từ. . .Ông tin trên đời này có quỷ không?"

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm lão Từ kéo cái ghế ra, mở cửa kệ sách, tiếng lật giấy sột soạt.

Hiệu trưởng yên lặng chờ đợi, vốn cho rằng sẽ nghe được thanh âm lão Từ trách cứ ông phong kiến mê tín, không ngờ lão đột nhiên hỏi.

"Ông...có phải gặp phải chuyện gì không?"

Lòng hiệu trưởng run lên.

"Trường học không phải có sinh viên nhảy lầu một cách kì lạ sao, nên tìm cách nhờ thiên sư đến. . .Tôi ở nhà kho sau núi nhìn thấy một giáo sư họ An, nói là người X Đại chúng ta. Trông còn khá trẻ, chắc chỉ ngoài ba mươi, mặc đồ công sở màu xám, tướng mạo rất xinh đẹp. . . Giảng bài vô cùng tốt, chết thật đáng tiếc."

Lão Từ bên kia im lặng, thật lâu mới run rẩy nghẹn ngào nói, "Ông thật sự thấy được? Là cổ ư?"

Nội tâm hiệu trưởng khẽ động, biết có nội tình bên trong.

Dưới sự truy vấn lão Từ lẩm bẩm nói, "Mới đây đã hai mươi năm rồi. . ."

Giáo sư An tên thật là An Chỉ, làm việc ở X Đại, cô là học muội cách mấy khóa của lão Từ.

Mặc dù khi đó cô đã ngoài ba mươi, nhưng lại là người vô cùng nổi tiếng ở X Đại, là nữ thần trong mắt nhiều sinh viên và giảng viên.

Người có ý với cô có thể xếp hàng từ cửa Đông đến cửa Tây X đại không hết.

Chỉ tiếc giáo sư An Chỉ một lòng ngốc ở X Đại dạy học làm nghiên cứu.

Những người theo đuổi này như vứt mị nhãn cho người mù.

Hiệu trưởng không biết nhiều về tin tức X Đại 20 năm trước, chỉ ngẫu nhiên nghe đến giáo sư An Chỉ từ trong miệng những người làm việc lâu năm ở X đại nên hơi quen tai.

"Vậy sao cô ấy lại. . . Chết?"

Người chết có bộ dáng gì, tử tướng là cái dạng ấy.

Tử tướng của giáo sư An không khó coi lắm, hiệu trưởng không đoán ra khi còn sống vị giáo sư trẻ tuổi này gặp phải chuyện gì.

Lão Từ hỏi lại hiệu trưởng, "Ông có biết vì sao tôi tin trên đời này có quỷ không?"

Hiệu trưởng giật nảy mình, nhỏ giọng suy đoán, "Chẳng lẽ. . . giáo sư An bị quỷ gϊếŧ? Hay là ông từng thấy hồn phách của cổ?"

"Năm đó không ít người thấy được, chỉ là sau đó tin tức bị ém xuống, công bố với bên ngoài là do hai tên côn đồ bị bệnh tâm thần cầm rìu xông vào phòng học tấn công học sinh. . ." Lão Từ hít sâu một hơi, thở dài nói, "Sự thật là. . . Hai tên côn đồ này không phải là người, bọn họ là quỷ. . . giáo sư An vì bảo vệ học sinh trong phòng mà bị gϊếŧ. Chắc giáo sư An có tổ tiên phù hộ, sau khi chết hồn phách vừa rời thể đã bị chấp niệm điều khiển hóa thân thành lệ quỷ vật lộn với đám côn đồ, cuối cùng đảo ngược tình thế ăn sạch bọn họ. . ."

Hiệu trưởng nghe xong im lặng, lão Từ lại nói cho ông một tin tức càng câm lặng hơn.

". . . Dù cô ấy là giáo sư An, nhưng trong lúc phát cuồng đã ăn tươi hai con lệ quỷ, trình độ hung ác so với côn đồ chỉ có hơn chứ không kém. Ông có thể tưởng tưởng tình cảnh lúc đó không? Phòng học rải rác vài thi thể không nguyên vẹn, cô ấy ngồi yên trên bục giảng, hai nắm lấy tay hai con lệ quỷ đang kêu thảm thiết, mạnh bạo vặn rơi cánh tay, cổ, đùi. . . Kéo đứt đầu lưỡi, xé toang lỗ tai. . . Ăn như hổ đói điên cuồng nhét vào miệng, ăn lệ quỷ vào trong bụng. . .Khi đó đám người còn lại bên trong vô cùng sợ cô ấy. . ." Hiệu trưởng nghe thấy lão Từ bên kia truyền đến âm thanh bật lửa, đối phương dùng giọng nói già nua yếu ớt nói tiếp, ". . . Tôi cũng sợ, không khống chế được sợ hãi. . .Tôi bảo cô ấy cút đi, đừng tới gần. . ."

Phòng học hình bậc thang to như vậy, trừ tiếng các sinh viên sợ hãi khóc thút thít, thì chỉ còn lại tiếng nhấm nháp đồ ăn của vị giáo sư kia.

". . . Sau khi cô ấy ăn sạch lệ quỷ liền nhanh chóng biến mất. . ."

Hiệu trưởng bên này không động tĩnh, lão Từ lại thở dài.

"Nghe nói nhà cô ấy có sở học uyên thâm về phương diện này. . . Cô vốn có thể chạy thoát nhưng lại lựa chọn bảo vệ học sinh, bị lệ quỷ gϊếŧ chết. . . Chuyện này, cả sinh viên và giảng viên lúc đó đều nợ cổ một mạng. . . Tôi. . . Vừa nghĩ tới những lời tôi nói ra trong lúc hoảng sợ, đến bây giờ cũng không thể tha thứ cho chính mình. . ."

Lão nói xong, hai đầu điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở.

Hồi lâu, lúc hiệu trưởng hoài nghi lão Từ có phải xảy ra chuyện gì không, loa điện thoại truyền đến giọng nói của đối phương.