Chương 8
"Là nhà của cậu bị nhiễm cúm gia cầm H5N1, hay là ngày đó chú hay là thím cậu đột nhiên đến nhà cậu làm khách?"Thanh âm của cô ấy truyền đến giống như đang ở trong hầm băng vậy, thực sự lạnh lẽo, tuyệt không tha thứ cho hành vi không trung thực.
Nghe thanh âm kia, Khang Tư Mỹ nửa bên da đầu liền tê rần, cô chỉ có thể sử dụng nửa đầu còn chưa có tê dại hết sức cố gắng giãy giụa để thoát chết.
"Cậu. . . . . . cậu cái kia….. hoạt động kháng nghị, sẽ kéo dài bao lâu ?"
"Lần này hoạt động sẽ kéo dài thật lâu, bắt đầu từ hai giờ chiều, không làm khó hắn đến bảy tám giờ tối, tuyệt không từ bỏ ý đồ."
"Chiêu Đệ, trước chờ mình một chút, không được tắt điện thoại đó, cho mình ba phút, mình lập tức trả lời cậu." Lấy tay đè chặt điện thoại, cô lập tức đi đến trước mặt Thẩm Nghệ Dạ.
Cô thật không biết làm như thế nào mở miệng, thật là chết tiệt! Hai chuyện đều rất quan trọng, công việc cùng bạn bè, vinh dự cùng nghĩa khí, cô một cái cũng không muốn bỏ qua.
Cô muốn nói lại thôi, tay để ở trước bụng xoa bóp.
"Có chuyện gì cứ nói, không cần ấp úng như vậy." Nhìn ra sự bất an của cô, hắn không hiểu vừa rồi nội dung cuộc điện thoại cô nghe là gì, như thế nào mà khiến tâm tình cô dao động lớn như vậy?
"Phải . . . . . là như vậy, ngày kia buổi chiều. . . . . . Năm giờ chiều, tôi có một việc vô cùng quan trọng cần phải làm, mới vừa rồi tôi nhất thời quên, bây giờ nhận được điện thoại sau mới nhớ ra chuyện này, không thể không đi ." Cô nói xong vừa chột dạ lại tự trách, cảm giác mình hình như là một người tử tù cực kì độc ác, trước khi đi đến pháp trường còn cố nói dối, đánh lừa mọi người.
Thẩm Nghệ Dạ ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Nếu như cô có chuyện quan trọng phải đi! Tôi nghĩ, đúng hai giờ có mặt, hai nhà thiết kế kia cũng sẽ đến đúng giờ, nói chuyện khoảng một hai tiếng cùng các cô ấy chắc là đủ rồi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hành trình lúc năm giờ của cô."
"Vậy. . . . . . vậy thì quyết định như vậy nha !" Đi trở về góc phòng, cô cầm điện thoại di động lên nói: "Thật xin lỗi, mình tạm thời xảy ra chút chuyện nhỏ. . . . . . Không, mình không phải nói mình không thể đi, mà là mình sẽ đến trễ một chút. . . . . . Mình bảo đảm, trước 5 giờ xế chiều, nhất định sẽ cùng cậu gặp mặt, cậu cũng hiểu được mình đang trong tình cảnh thế nào mà, rất nhiều việc không có suy tính chu toàn, cậu hãy tha thứ cho mình, đây lần thứ nhất, mình thề, trước năm giờ mình nhất định gọi điện thoại cho cậu, sau đó lập tức sẽ đi đến nơi tập hợp."
Mất một hồi cầu khẩn , rốt cuộc cũng trấn an được lòng của Chiêu Đệ.
Khi cô kết thúc cuộc nói chuyện, lần nữa đi tới bên cạnh Thẩm Nghệ Dạ thì hắn còn quan tâm hỏi --
"Chuyện đã xử lý tốt?"
"Ừ." Mặt cô lộ vẻ khó khăn, cảm thấy mình nói dối hắn, thật là muốn xuống địa ngục.
Có lúc, đối với tật xấu không để ý trước sau của mình, cô ảo não không thôi, hết lần này đến lần khác đây cũng là vết thương trí mạng lớn nhất của cô, cô rất muốn thay đổi, nhưng luôn luôn không thay đổi được.
Về sau cô nhất định trước khi làm chuyện gì cũng phải hỏi cho rõ ràng, tránh cho đến lúc đó một đống lớn chuyện cũng rối rắm ở chung một chỗ, cuối cùng chính cô sẽ bận rộn cho đến chết .
Trong khi Khang Tư Mỹ đang tính toán, cô cáo từ rời đi trước, vừa đi tới cửa, tay cầm nắm cửa, bên tai lại đột nhiên truyền đến thanh âm củaThẩm Nghệ Dạ.
"Cô có chuyện phải đi gấp sao?"
Cô quay đầu lại, trái tim đập thình thịch, câu hỏi này là có ý gì, không khỏi hỏi ngược lại: "Phó Tổng Giám Đốc có chuyện gì, cứ nói, đừng ngại."
"Ở Đài Bắc có một nơi trưng bày sản phẩm từ trước đến nay của VF, là do khách hàng hâm mộ mẹ tôi sưu tầm, trong đó là những mẫu thiết kế của mẹ tôi từ trước đến nay, đến gần đây đã trở thành một bộ sưu tập lớn, bộ sưu tập này hết sức đầy đủ và phong phú, nếu như cô có thể ghé qua được, nói không chừng có thể giúp cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm hứng sáng tác nhiều hơn."
"Có thật không? Tôi chưa từng nghe thấy ở Đài Loan có một nơi trưng bày các sản phẩm VF từ trước đến nay!" Cô mừng rỡ như điên.
Hắn giải thích "không có biện pháp, chủ nhà là một phu nhân có tính tình cổ quái, chỉ khi bà ấy có tâm trạng tốt, mới có thể mở quán để cho người ta đến xem, chỉ là, tâm tình của bà ấy ít khi cảm thấy thoải mái."
"Vậy chúng ta đột nhiên đến tìm bà ấy, như vậy có được không?"
Thẩm Nghệ Dạ tính trước kỹ càng nói: "Tôi là con trai của người sáng lập ra VF, bà ấy nhìn thấy tôi, vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể cự tuyệt, cô yên tâm đi, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, bảo đảm OK!"
Có chuyện tốt như vậy, Khang Tư Mỹ sao có thể buông tha, cô mỉm cười, gật đầu nói: "Có rảnh, có rảnh, đương nhiên là có rảnh rồi !"
Cửa hàng trưng bày sản phẩm của VF, tọa lạc tại trên đường An Hòa tại Đài Bắc, có thể xây dựng quán tại một nơi tấc đất tấc vàng như vậy, có thể thấy được chủ quán này tài lực vô cùng hùng hậu.
Trước khi đi, Thẩm Nghệ Dạ liền liên lạc với chủ quán, xác định đối phương có ở nhà, hơn nữa còn đồng ý cho họ gặp mặt ngay lập tức, lúc này hắn mới lái xe chở Khang Tư Mỹ đi.
“ Chủ quán với anh giống như rất quen, mới vừa rồi nghe anh nói trong điện thoại, trò chuyện có vẻ rất thoải mái! Ngồi ở trong xe, cô hưng phấn vô cùng, hơn nữa đối với hắn nới rộng thêm khoảng cách, trong lòng tràn đầy kính nể.
" Chủ quán chính là người đã trợ giúp mẹ tôi, nhờ sự trợ giúp của bà, mẹ tôi mới có thể bộc lộ ra hết tài năng sở trường, ở trong giới thiết kế, từ từ bộc lộ tài năng." Thẩm Nghệ Dạ đột ngột chuyển chủ đề "chỉ là, cá tính của bà ấy rất lạ, nếu bà ấy không cho phép, cũng đừng nghĩ đến chuyện tự tiện đến nơi trưng bày sản phẩm, mà sản phẩm phải do chính tay mẹ tôi thiết kế, và phải nghe theo sắp xếp của bà."
Khang Tư Mỹ gật đầu một cái, hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của hắn. Hắn nói lời này cô tuyệt đối không kinh ngạc, đại đa số người thích sưu tầm, cá tính hoàn toàn khác với người bình thường, luôn có những hành vi quái dị, giống như phong cách đặc biệt của Nghệ Thuật Gia, trong mắt của những người bình thường, thì không thể hiểu được suy nghĩ của họ.
Ở trong tưởng tượng của cô, nếu đối phương là kim chủ giúp đỡ mẹ của Thẩm Nghệ Dạ, nói như vậy tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa hắn nói bà có tính tình cổ quái, như vậy không phải là giống nhân vật như trong phim điện ảnh chứ, một lão bà sống ở một thị trấn nhỏ hoang vu tại nước Mỹ, tóc tai bù xù, mặt sưng vù béo ụt ịt, nuôi một đống mèo để làm bạn với bà, không cùng hàng xóm lui tới, ngay cả thân nhân bạn bè cả đời cũng không qua lại với nhau. . . . . .
"Bà ấy dáng dấp cao quý ưu nhã, không nên đem đối phương nghĩ đến quá mức đáng sợ."
Ý định vừa hiện lên trong đầu liền bị hắn nhìn thấu, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thầm nghĩ tâm tư của hắn cũng quá nhẵn nhụi, có thể từ trong biểu tình của cô mà nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
"Làm sao anh biết tôi đang suy nghĩ gì?"
"Cô nói cho tôi biết trước, có phải là tôi nói đúng rồi không?" Hắn cười đắc ý.
"Dạ, không sai, làm sao anh biết được vậy?"
"Tôi chỉ có thể nói, tôi chính là có năng lực này, về phần tại sao có thể có cái năng lực này, thành thật mà nói, cái này thật rất khó giải thích được rõ ràng." Hắn không trả lời rõ ràng, lại thành công moi ra được câu trả lời của Khang Tư Mỹ.
Cô giận đến nỗi chu cái miệng nhỏ nhắn ra, trong lòng thầm mắng hắn xảo quyệt, chắc là hắn nhìn ra phản ứng của cô, muốn áp chế đi nhuệ khí của cô!
Nhìn hắn trêu chọc cô thành công, lại bày ra cái bộ mặt đắc ý, trông không khác một đứa trẻ, không nghĩ tới bình thường hắn uy nghiêm anh tuấn, lại có bộ mặt trẻ con như vậy, cho nên để cho hắn chiếm chút tiện nghi nhỏ, cái này cũng chẳng đáng là gì?
Hơn nữa, nụ cười của hắn, giống như một làn gió thơm mát, nhưng một chút lực sát thương cũng không có, ngược lại , còn có thể kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, một loại chân tình nhàn nhạt mơ mơ màng màng, ở trong không gian nho nhỏ từ từ nảy sinh, lớn lên khỏe mạnh. . . . . .
Không tới nửa giờ, hai người đã đến cửa hàng, xe ngừng lại trước một ngôi nhà xây theo phong cách Hy Lạp ngói màu xanh lam, tường màu trắng.
Khi xuống xe, ra nghênh tiếp bọn họ là một vị phu nhân chừng 50 tuổi, quả thật như lời Thẩm Nghệ Dạ nói, ung dung thanh lịch, thân thể ưu nhã, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy sự kiêu ngạo, làm cho Khang Tư Mỹ cảm giác không thể nào thoải mái.
" Dì Lan, đã lâu không gặp, gần đây dì có khỏe không? Đây là bạn của cháu Khang Tư Mỹ."
Từ thái độ của Thẩm Nghệ Dạ có thể nhìn ra vị phu nhân này, xác thực có lai lịch và địa vị bất phàm.
Ngụy Tuyết Lan không có biểu hiện gì, ánh mắt lạnh lùng vẫn dừng lại trên người Khang Tư Mỹ .
"Mới vừa rồi ở trong điện thoại, sao không có nói cho ta biết cháu còn dẫn theo bạn tới?"
Thẩm Nghệ Dạ hoàn toàn không ngờ tới dì Lan sẽ nói ra những lời này, " Dì Lan, có phải có bất tiện gì hay không?"
Bà dừng lại một chút, lúc này mới nói: "Không có gì, không có vấn đề gì, mau vào thôi!"
Bà lộ ra bộ mặt âm dương quái khí khiến Khang Tư Mỹ sợ hãi trong lòng, nếu không có gì, làm chi muốn hỏi câu kia? Sao nghe vào trong tai cô, giống như không hoan nghênh cô đến.
Đang ở địa bàn người ta, cô dĩ nhiên không dám trực tiếp hỏi, vốn dĩ giác quan thứ sáu của nữ nhân rất nhạy cảm, cô có thể cảm giác Ngụy Tuyết Lan đối với cô không có thiện ý, thật sự là rất kỳ quái, cô lại không chọc bà ấy, làm sao bộ dạng giống như đang đoạt mất chồng vậy?
Dưới sự hướng dẫn của Ngụy Tuyết Lan, hai người tới phòng dưới đất nơi trưng bày sản phẩm, cánh cửa gỗ tinh xảo mở ra, tất cả đèn đều sáng lên, phóng mắt nhìn quanh, tất cả đều là sản phẩm của VF từ thời năm 1970 đến sản phẩm đang lưu hành hiện nay đều có cả, đủ các loại kiểu dáng, cảnh tượng hùng vĩ như vậy khiến Khang Tư Mỹ không nhịn được hô to ra tiếng.
"Trời ạ, những trang phục này trên tạp chí cũng rất khó nhìn thấy được, không thể nghĩ đến còn có thể tận mắt thấy được ở đây. . . . . ."
"Khang tiểu thư, phiền toái không cần quan trọng hóa vấn đề như vậy, có được không?"
Cô lập tức che miệng, cảm giác giống như mình là phạm nhân, từng giây từng phút cũng phải nơm nớp lo sợ, một chút cũng không tự do.
" Dì Lan, có thể nhìn thấy cùng một lúc những bộ trang phục của VF từ trước đến bây giờ, kinh ngạc là chuyện đương nhiên, xin dì đừng để ý, cô ấy không có ý gì đâu ." Thẩm Nghệ Dạ đứng bên cạnh Khang Tư Mỹ giải vây cho cô.
Ngụy Tuyết Lan cười như không cười nói: "Xem ra, quan hệ giữa Khang tiểu thư với cháu, không chỉ là bạn bè bình thường, cháu rất quan tâm cô ấy sao!"
Thẩm Nghệ Dạ không có ý định phản bác, dù nói thế nào, dì Lan dù sao cũng là trưởng bối, còn lớn hơn mẹ hắn ba tuổi, lại còn từng trợ giúp mẹ của hắn, hắn nên bớt tranh luận một tí thì tốt hơn.
Khang Tư Mỹ cảm thấy rất nghi ngờ, từ khi cô một bước vào phòng này giống như liền cùng dì Lan xung khắc, cô không hiểu, cô đã làm điều gì không phải, tại sao bà ấy lại nhìn cô không vừa mắt.
Chỉ là để tránh đưa tới cuộc tranh luận không đáng, cũng tránh gây phiền phức cho Thẩm Nghệ Dạ, cô nên cẩn thận một chút cũng là không sai.
Nửa giờ kế tiếp, Thẩm Nghệ Dạ đứng trước mỗi tủ, giới thiệu khuyng hướng hàng năm của VF, hắn nói rất chuyên chú cẩn trọng, so với hướng dẫn viên trong bảo tàng còn giải thích cặn kẽ hơn, thậm chí hắn còn phải cầu xin Ngụy Tuyết Lan mở ra quầy thủy tinh, trong đó có cái kim cài áo là thiết kế đầu tiên của mẹ hắn, lấy ra cho Khang Tư Mỹ giám định và thưởng thức, biểu hiện vô cùng săn sóc, khiến cho người ngoài nhìn vào thấy hai người giống như là đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.
Cảnh này khiến cho Ngụy Tuyết Lan đứng bên cạnh sắc mặt càng ngày càng khó coi, rốt cuộc không nhịn được chen vào nói --
"Nghệ Dạ, nếu ban đầu thái độ của cháu đối với Ánh Uy, tốt được một nửa như bây giờ, nó cũng không phải thương tâm muốn chết, giận dỗi mà đi gả cho một người mà mình không thích."
Bà vừa nói lời này ra, khiến Thẩm Nghệ Dạ sững sờ tại chỗ.
Hắn không hiểu chuyện cũ năm xưa, vì sao dì Lan còn nhắc lại, đặc biệt là ở trước mắt Tư Mỹ, đây không phải là cố ý khiến cho hắn khó chịu sao?
"Dì Lan, hôm nay ngoại trừ tới thăm dì, còn là dẫn bạn đến xem bộ sưu tầm của dì, cháu hi vọng chuyện đã qua liền để cho nó thành quá khứ, không cần thiết phải khơi lại như vậy."
Ngụy Tuyết Lan xem thường, không đồng ý nói, "Bốn năm nay, cháu có quan tâm đến cuộc sống của Ánh Uy sau khi cưới không? Cháu có biết nó còn rất yêu cháu , nhưng cháu….. thế nhưng. . . . . ."
"Dì Lan, cháu gọi điện thoại đến Nam Phi cho cô ấy, cô ấy nói cuộc sống hôn nhân của cô ấy bây giờ rất hạnh phúc, cháu chúc phúc cho cô ấy, trừ chuyện đó ra, cháu còn nên làm cái gì nữa?" Hắn còn tưởng rằng dì Lan đã không còn để ý đến chuyện này, nếu như mà biết rõ bà vẫn thủy chung canh cánh trong lòng, hắn dù có chết cũng sẽ không đi tới nơi này.
Ngụy Tuyết Lan không khỏi tức giận, "Nó nói nó rất hạnh phúc là cháu liền tin phải không? Nó cho đến bây giờ vẫn không quên được cháu, cháu không những không hiểu, lại còn. . . . . ." ánh mắt sắc bén quét về phía Khang Tư Mỹ " tìm được niềm vui mới rồi, cháu làm như vậy có đúng không?"
"Dù nói thế nào, Ánh Uy hiện tại cũng đã làm vợ của người ta, nếu dì còn nghĩ như vậy, thì cháu cũng không có gì để nói. Tư Mỹ, chúng ta đi." Hắn cầm lấy tay Khang Tư Mỹ, đang muốn bước nhanh rời đi.
Nào đoán được, Ngụy Tuyết Lan đột nhiên xông lại, vội vàng kéo cánh tay còn lại của Khang Tư Mỹ, kéo tay của cô lại hỏi: "Cô biết Nghệ Dạ đã bao lâu, ban đầu không phải do cô ở bên trong cản trở mới làm hại Ánh Uy phải đi gả cho một người mà mình không thích?"
Một hồi lôi lôi kéo kéo, khiến cho cái kim cài áo trong tay Khang Tư Mỹ vô ý rơi trên mặt đất, thảm hại hơn chính là trong lúc bối rối còn một cước đạp lên, xong rồi!...... nó đã trở thành một đống hài cốt.
"Trời ạ, cô thế nào lại giẫm hư vật phẩm của ta? !"
Khang Tư mỹ sợ tới mức nói không ra lời, cô. . . . . . cô không phải cố ý, là bởi vì dì Lan kéo cô, mới có thể làm hại cô đem kim cài áo rơi trên mặt đất, mà không cẩn thận giẫm lên.
"Cháu. .. . . . Cháu không phải cố ý. . . . . ."
"Cô phải bồi thường cho ta, bằng không cô hôm nay đừng hòng rời khỏi chỗ này!" bà vừa xem đã thấy cô không vừa mắt, bây giờ lại còn đem vật phẩm cực khổ cất giấu phá hỏng!
"Phải bồi thường bao nhiêu, toàn bộ tính cho cháu, không liên quan gì đến cô ấy." Thẩm Nghệ Dạ vươn mình mà che chở cho Khang Tư Mỹ, có ý bảo vệ hết sức rõ ràng.
"Nghệ Dạ, ta. . . . . . Ta là trưởng bối của cháu, cũng là ân nhân của mẹ cháu, sao cháu có thể giúp người ngoài mà đối với ta như vậy?"
“ Cháu là dựa trên công bằng mà nói, không có bênh vực cho bất cứ ai, lại nói, cô ấy cũng không phải là người ngoài, cô ấy không có sai, không ai được bắt nạt cô ấy cả ." Nói xong hắn dắt tay Khang Tư Mỹ, nhanh chóng rời đi.
"Nghệ Dạ, cháu trở lại cho ta, ta gọi cháu, cháu có nghe không?"
Bất kể Ngụy Tuyết Lan gọi thế nào, hắn không quay đầu lại, chính là không quay đầu lại.
Quay lại xe, tay của hắn vẫn còn nắm thật chặt tay cô, vì cô, hắn không sợ trở mặt với Ngụy Tuyết Lan người đã từng là ân nhân của mẹ con hắn, mặc dù cô không rõ lắm giữa bọn họ rốt cuộc từng có ân oán gì, nhưng từ cuộc đối thoại của bọn họ, không khó đoán ra, khẳng định là do vấn đề tình cảm.
"Thật xin lỗi, về sau tôi sẽ cẩn thận hơn, sẽ không tùy tiện để cho người khác khinh thường cô nữa."
Không nghĩ tới lúc trước muốn hắn nói xin lỗi, hắn chết cũng không chịu, còn lộn xộn lấy ra một đống lý do, nhưng thấy cô bị dì Lan mắng, liền lập tức nói ra lời xin lỗi, có thể thấy hắn thật ra rất băn khoăn, không muốn cô chịu một chút xíu uất ức nào,cô có thể hay không đem nó giải thích thành hắn rất quan tâm đến cô?
"Tôi. . . . . ."
"Cái gì cũng đừng nói, cái gì cũng đừng hỏi, tôi trước đưa cô trở về đã."
Từ giờ khắc này, cô từ từ cảm nhận được Thẩm Nghệ Dạ đặc biết rất quan tâm đến cô, sự quan tâm này giống như một ngọn lửa nhỏ đang dần sưởi ấm trái tim của cô.