Chương 21
Đèn thủy tinh phòng khách không biết đã tắt từ lúc nào, trước cửa sổ sát đất tuyết rơi phản chiếu lên thảm trải vàng nhạt, làm sáng rõ những bông tuyết trong suốt, so với ánh tuyết còn sáng trong hơn, là người đang nằm trên mặt đất, người phụ nữ, vợ của Phong Cẩm Thành anh. . . . . . .Vợ anh có một thân da thịt tinh tế trắng như tuyết, điều này anh sớm đã biết, vả lại nhớ nhung đã lâu, giống như ngọc điêu Dương Chi không chút tì vết, thời đim nở rộ trong tay anh, lại như hoa quỳnh hiện lên trong đêm tối mù mịt, trong phút chốc kinh diễm, chạm tới linh hồn khoét đến tận xương. . . . . .
Mắt cô nhắm chặt, như muốn động tình lại như muốn trốn tránh, có chút kiu cách, có chút không được tự nhiên, lông mi dày đậm khẽ rung, cái mũi nhỏ ưỡn cao, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, hết sức đè nén tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra, hai gò mà dính một tầng hồng nhạt, từ trên má nhẹ nhàng chậm chạp lan ra, tới trán, cằm, sau tai, cổ. . . . . .
Môi Phong Cẩm Thành, theo tầng hồng nhạt ấy mà chậm chạp đi xuống, dừng lại một lúc nơi quai xanh thanh tú của cô, tiếp tục lướt xuống . . . . . .
Kê Thanh cảm thấy, trong cơ thể mình như đốt lên một ngọn đuốc, ban đầu mới chỉ là những đốm nhỏ, chẳng qua chỉ chớp mắt mấy cái, liền giống như nấu một nồi dầu sôi, sức nóng ngất trời kia, thiêu ngũ tạng lục phủ của cô từ trong ra ngoài thành tro tàn, càng không nói đến lý trí, cái vật lý trí này tại thời điểm Phong Cẩm Thành nói ra ba chữ Anh yêu em kia, đã bị sự vui mừng đuổi đi không biết đến góc nào.
Cho tới giờ khắc này, Kê Thanh mới không thể không thừa nhận, bản thân là một người phụ nữ dối trá như thế, rõ ràng trong lòng còn yêu người đàn ông này, lại còn kiểu cách cự tuyệt, trốn tránh. . . . . . Cô không phải có thể dũng cảm một lần, vì ba chữ này của anh. . . . . .
Thời điểm đôi môi nóng bỏng của anh rơi xuống ngực cô gặm cắn, cảm giác ướt nhẹp, có chút đau nhói kia, làm Kê Thanh không tự chủ được hít khí, răng buông môi dưới, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp cũng không giam được, từ môi cô tràn ra từng đợt, chui vào lỗ tai Phong Cẩm Thành. . . . . .
Con thú trong lòng Phong Cẩm Thành đã bị giam rất lâu, trong nháy mắt phá hỏng l*иg giam thoát ra, anh buông tha sự giày vò trước mắt, đi thẳng vào vấn đề, nhanh chóng đứng dậy, lưu loát chống đỡ……tiến vào…… Ách. . . . . . Ấm áp chặt chẽ trong nháy mắt, làm Phong Cẩm
Thành không tự chủ được rên lên một tiếng. . . . . .
Kê Thanh lại đột nhiên mở mắt, bởi vì đau. . . . . . Cái cảm giác mơ hồ đau đó, mặc dù còn xa mới bằng sự mệt nhọc trong lần đầu tiên, nhưng tuyệt không thoải mái, mà cô vừa mở mắt, lại trực tiếp đối diện với ánh mắt Phong Cẩm Thành, ánh mắt anh thâm thúy âm trầm, đáy mắt lại toát ra hai ngọn lửa, trong ánh lửa, cô có thể nhìn thấy bản thân rõ ràng như thế. . . . . .
Trên người cô không một mảnh vải, không có chút che đậy nào, cứ như vậy trần trụi dưới người anh, theo động tác của anh mà phập phồng rung chuyển, mà từ trong miệng cô, thanh âm động tình yêu kiều mềm mại như có như không kéo dài, vang vọng trong không gian yên tĩnh, bất giác làm cô đỏ mặt tim nóng. . . . . .
Chỉ có thể lại nhắm mắt, lần nữa lựa chọn trốn tránh. . . . . .
Cũng may, khó chịu chẳng qua cũng chỉ trong chớp mắt, tiếp đó kí©ɧ ŧìиɧ cuồn cuộn kinh đào, cuốn Kê Thanh vào trong biển du͙© vọиɠ, cô trừ bỏ theo sóng chìm nổi, cũng không còn cách nào khác. . . . . . Bay lên. . . . . . Rơi xuống. . . . . . Nhấp nhô. . . . . . Cuốn đi. . . . . . Dục sinh dục tử. . . . . .
Khi nhiệt tình tích trữ bộc phát ra, Kê Thanh không tự chủ được bắt đầu run rẩy, thời gian run rẩy cũng không lâu, còn chưa kịp hưởng thụ loại dư vị nhộn nhạo đó, đã bị Phong Cẩm Thành cường ngạnh bá đạo kéo vào cuồng phong kịch liệt hơn, căn bản không cho cô một giây thở
dốc. . . . . .
Phong Cẩm Thành cấm dục ước chừng hai năm, trong hai năm qua, anh giống như hòa thượng trong trắng thuần khiết, bên cạnh không có phụ nữ, nhưng lại một mực nhớ tới vợ, cả ngày lẫn đêm đều nhớ, thời điểm nhớ tới vợ, phản ứng sinh lý bị anh tàn khốc cấm chế, sẽ rất tự nhiên ló đầu ra.
Tính đến vấn đề khỏe mạnh, hai năm qua đánh tay không ít, mà trong đầu anh nghĩ tới vợ, lúc tức giận còn chưa tiêu, anh thậm chí nghĩ tới, sau khi bắt được vợ trở lại, trực tiếp dùng mười loại đại hình Mãn Thanh, có thể tưởng tượng được, anh nghĩ đến cái khác. . . . . .(aoi: ờm…nếu mik kh nghĩ nhầm hc kh hiểu nhầm thì anh dùng tay giải quyết ạ axxx *iêm thật đen tối*)
Suy tính làm thế nào để giày vò vợ, mười loại đại hình Mãn Thanh thì thôi đi, giữa vợ chồng, đẫm máu quá không tốt, trừng phạt có thể có phương thức khác, đối với anh được tính là phương thức có lợi, cũng có thể làm vợ kinh sợ . . . . . .
Suy nghĩ ước chừng hai năm, nếu Kê Thanh biết thức thời ngay từ đầu, thời điểm anh bỏ qua chuyện cũ, cô đàng hoàng cùng anh trở lại, như vậy anh có thể nghĩ đến giảm hình phạt, nhưng vợ anh nếu không phải không cùng anh cự nự, thì cũng trước sau cự tuyệt quay về, cái miệng nhỏ còn nói những lời có thể làm tức chết người sông, lúc này thật dễ dàng được như ý rồi, Phong Cẩm Thành cảm thấy nếu mình bỏ qua cho cô, thì thật là phải xin lỗi bản thân.
Hơn nữa, anh thật sự kìm nén đến quá mức rồi, chỉ hận không thể một lần đem hết số lần hai năm qua ra mà làm, với lại, đừng nhìn vợ anh con cũng đã sinh, sao cùng hồi đó vẫn như thế?
Cái cảm giác khít chặt ấm áp thậm chí còn cả phản ứng ngây ngô, đủ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ nguyên thủy của bất cứ người đàn ông nào, huống chi là Phong Cẩm Thành đã thèm ăn hơn hai năm. . . . . .
Cánh tay Phong Cẩm Thành từ bên hông cô vòng qua, hơi dùng sức, Kê Thanh liền bị anh lật
lại. . . . . . Kê Thanh còn chưa từ đỉnh núi dữ dội đi xuống, cả người căn bản không có hơi sức, mềm nhũn, phảng phất ngay cả xương cũng biến mất, đừng nhắc tới phản kháng, ngay cả sức lực chống đỡ cũng không có.
Phong Cẩm Thành đổ tới, hăng hái, uốn cong. . . . . . Duy nhất hai cánh tay còn lại chút sức lực theo bản năng tìm điểm chống đỡ, chính là rơi xuống màn thủy tinh. . . . . .
Phong Cẩm Thành đem cả người cô dính vào màn thủy tinh, cô nhất thời có chút choáng váng không phân rõ phương hướng, mơ hồ biết anh muốn làm gì? Nhưng căn bản không phản kháng được, mặc anh lăn qua lăn lại, Phong Cẩm Thành đẩy một bên chân mảnh khảnh non mềm của cô ra, nâng lên thật cao, từ phía sau cường hãn công kích, không chút lưu tình . . . . . .
Thật ra Kê Thanh vẫn rất nghi ngờ sức lực của anh, có chút quá lớn, giống như bí mật mang theo một loại trừng phạt không rõ. . . . . . Loại trừng phạt này làm cô nói không ra khổ sở, giống như đặt cả người cô trên lửa nướng, nóng nóng lại thoải mái thuận theo . . . . . .
Kê Thanh khẽ mở mắt ra, có thể từ cửa kính trong suốt, thấy được bóng dáng hai người rõ ràng, cả người cô đều dính lên thủy tinh, thân thể hơi nghiêng, eo uốn cong. . . . . . Một cái chân mảnh khảnh vô lực, bị mân mê đến một độ cong gần như không có khả năng. . . . . . Mà anh ở đằng sau động tác cường hãn có lực, gần như nhiều lần hung hăng đánh chạm vào thủy tinh. . . . . . Da thịt cùng thủy tinh ma sát tạo ra tiếng vang, cùng thân thể phát ra âm thanh cộng hưởng, làm Kê Thanh xấu hổ hận không thể lập tức chết đi.
Trên thực tế, cô cũng cách cái chết khoảng cách không khác biệt là mấy, cô và Phong Cẩm Thành một năm làm vợ chồng, nếu chỉ xem số lần hai người làm mà nói, nghiễm nhiên có thể được xưng là đôi vợ chồng đằm thắm, nhưng mặc dù số lần nhiều, kiểu thức (kiểu dáng, cách thức) của Phong Cẩm Thành cũng có một chút, nhưng như hôm nay, vẫn là lần đầu. . . . . .
Khiến Kê Thanh cảm thấy bản thân lỗ mãng, xấu hổ không chịu nổi, chỉ là cảm giác xấu hổ này mới chỉ ló đầu, liền bị tần số nhanh chóng kịch liệt sau lưng đánh trở về. . . . . .
Kê Thanh đột nhiên phát hiện, hóa ra đối với chính thân thể mình cũng không hiểu rõ, ít nhất không có hiểu rõ bằng Phong Cẩm Thành, khi cô cho rằng mình đã đến điểm cực hạn, anh vẫn có thể kéo cô ra khỏi cái cực hạn đó mà tiếp tục thiêu đốt . . . . . Khoái ý từ dưới cùng của xương cột sống nhanh chóng kéo lên, trong nháy mắt liền bắt toàn bộ giác quan của cô làm tù binh. . . . . .
Phong Cẩm Thành cũng không biết thân thể vợ anh có thể mềm như vậy, nhu như vậy. . . . . .
Ôm ở trong ngực, đè ở phía dưới, mềm mại như không có xương, mà phản ứng của vợ anh, làm
Phong Cẩm Thành kinh diễm một hồi.
Cô nhạy cảm như vậy, gần như khắp cơ thể đều có điểm mẫn cảm, ở dưới thân anh run rẩy, tiếng rêи ɾỉ mềm nhũn trong cái miệng nhỏ nhắn, làm Phong Cẩm Thành hận không thể ngay lập tức chết được, dĩ nhiên, anh không chết được, chỉ là đột nhiên có một loại tâm tình tự hào viên mãn, người phụ nữ hoạt sắc sinh hương như vậy là vợ anh, anh có thể danh chính ngôn thuận có cả đời, có thể vĩnh viễn được tiếp tục làm, đến già, đến chết. . . . . .
Phong Cẩm Thành là một thương nhân, thương nhân rất thực tế, một thương nhân tính toán tỉ mỉ, chỉ cần cho anh thời gian tỉnh táo, bất kỳ vấn đề khó khăn gì đều không phải là vấn đề, hơn nữa, chưa bao giờ tiếc rẻ thủ đoạn, có lúc dùng, cho dù ti tiện, chỉ cần có thể đạt được mục đích, anh cũng có thể làm.
Mà chút tính toán, dùng qua trên người vợ anh một ít, liền đủ giải quyết tất cả vấn đề, đây là đạo lý Phong Cẩm Thành đã ngộ ra khi ngồi bên hồ lạnh cả một buổi chiều, sự thật chứng minh, quả nhiên thuận buồm xuôi gió, hơn nữa thu hoạch rất khá.
Sau khi thành công bắt lại vợ, còn tiện thể được cái kinh hỉ to lớn, cái kinh hỉ này, làm Phong Cẩm Thành trong nháy mắt hóa thân thành sói, lần lượt đem vợ anh con thỏ nhỏ này cắn vào miệng, hận không thể ngay cả cặn xương cũng nuốt vào bụng…… Trong ngoài trên dưới giày vò, đến độ con thỏ nhỏ còn một hơi thoi thóp, vẫn không thỏa mãn. . . . . .
Kê Thanh thật sự có cảm giác muốn chết, cô cũng không rõ rốt cuộc đã bao nhiêu lần □ cùng thung lũng, ở trong tay Phong Cẩm Thành, cô giống như một nắm bùn mềm nhũn, mặc anh xoa nắn chà xát, thảm trải, trước cửa sổ, ghế sa lon, vách tường, cầu thang. . . . . . Người đàn ông này kiểu thức vô cùng tận, chưa lặp lại một kiểu nào. . . . . .
Kê Thanh bây giờ đã không còn rối rắm trong vấn đề thể diện ngượng ngùng, cô chỉ là muốn biết, đến lúc nào thì có thể kết thúc, để cho cô nghỉ ngơi tốt một chút, cô cảm thấy, toàn thân mình, mỗi khối xương, mỗi cơ gân, cũng đã bị Phong Cẩm Thành tháo ra lắp lại, tất cả khớp xương đau ê ẩm, mỗi lớp da thịt trên người cũng nóng bỏng dị thường . . . . .
Mà cố tình thủ đoạn của anh quá cao, giày vò cô thành ra thế rồi, vẫn như cũ không thể miễn dịch đối với anh, giống như chỉ cần anh muốn, cô sẽ chờ anh, tiếp nhận anh. . . . . . Du͙© vọиɠ mãnh liệt, cùng trình độ đau nhức của thân thể cô hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp, thân thể mệt đến một ngón tay cũng không thể động được, nhưng tình triều trong đầu vẫn mãnh liệt mà lên như cũ, không ngừng kéo lên, càng ngày càng cao. . . . . .
Cô cảm thấy, bản thân giống như một cái cây cung bị kéo căng, như sắp muốn đứt rồi, nhưng vẫn không ngừng kéo duỗi mở rộng, cuối cùng Kê Thanh rốt cuộc đã được hôn mê bất tỉnh như ý nguyện, trước khí ngất đi, còn nhớ rõ bọn họ ở trên giường phòng ngủ chính, tầm mắt cô theo tần số phập phồng mà kịch liệt, rơi phía ngoài cửa sổ, tuyết vẫn tiếp tục rơi, phảng phất như đang khiêu vũ. . . . . .