Chương 11
Kê Thanh vạch rèm cửa sổ ra, nhìn Phong Cẩm Thành lái xe ra khỏi tiểu khu, có chút hoảng hốt, cảnh tượng này rất quen thuộc, trong một năm kết hôn, trình diễn qua vô số lần, Phong Cẩm Thành thậm chí chưa bao giờ ở trước mặt cô dấu diếm qua cái gì, giống như viền hoa của Phong thiếu trên báo chí, cuộc sống của Phong Cẩm Thành muôn màu muôn vẻ, làm mắt cô không th nghỉ ngơi được.Điều này cũng khó trách, Phong Cẩm Thành là một người đàn ông thành công, gia thế ưu việt, bề ngoài tuấn mĩ. . . . . . Tất cả điều kiện đều đặt trên người anh, mạ vàng nạm kim cương, đưa người đàn ông này tầng tầng gói lại, cho dù là người mù cũng sẽ không bỏ qua anh, huống chi, những người phụ nữ ánh mắt sắc bén kia.
Phong Cẩm Thành cưới cô, phỏng chừng cũng chắc chắn cho cô là người vợ giả câm vờ điếc, cô muốn tìm tình yêu trên người đàn ông như Phong Cẩm Thành, quả thực buồn cười, cô nằm mơ sớm nên tỉnh, lại không tự chủ được hy vọng sự may mắn cùng tham vọng xa vời, đây chính là phụ nữ, hèn mọn yếu ớt, ngu ngốc không có chút khí phách.
Điện thoại di động vang lên, thức tỉnh cô đang ăn năn hối hận, là Tử Thấm, cô nhận: "Kê Thanh, cậu đi lấy quần áo, muốn thành bánh bao thịt đánh chó, vừa đi cũng không thèm quay về, cũng đã hai tiếng rồi, nếu cho Tiểu Tuyết của chúng ta làm, cũng đã làm xong. . . . . ."
Tử Thấm lấy miếng xếp gỗ tiểu nha đầu đang định bỏ vào miệng, kéo tay của bé, ôn tồn giảng giải đạo lý với tiểu nha đầu: "Đây là xếp gỗ, chơi, không thể ăn, bánh, thối thối. . . . . ." Vừa nói vào ống nghe: "Được rồi, được rồi, không nói với cậu nữa, nhanh trở lại đi, đừng quên khóa kĩ cửa sổ, không lại phải quay lại, nhớ thuê xe. . . . . ."(aoi: chỗ bánh bao thịt đánh chó ấy theo bợn hiểu là cái đã mất thì không thể lấy lại/trở lại được)
Kê Thanh để di động xuống, trong lòng ấm áp, có lẽ là vì làm lão đại (chị Tử Thấm là con cả) trong nhà, Tử Thấm rất biết chăm sóc người khác, đối với cô, đối với Tiểu Tuyết, giống như người nhà, có lúc ngẫm lại, Tử Thấm cũng không khác gì chị ruột cô rồi.
Kê Thanh tìm cái túi du lịch lớn, đem quần áo của mình, của Tiểu Tuyết cho vào trong, tắt đèn, khóa cửa, không thể trêu vào, cô nên trốn thôi, cô không muốn tiếp tục dây dưa cùng người đàn ông kia, vợ Phong Cẩm Thành, không phải là công việc cô có thể làm, cô có thể tự hiểu lấy mình.
Tử Thấm ngạc nhiên nhìn Kê Thanh xách một túi lớn đi vào cửa, Tiểu Tuyết đã lung la lung lay: me. . . . . . Mẹ, me. . . . . . Mẹ từ từ đi tới, Kê Thanh để hành lý xuống, vừa bồng con gái, vừa thơm một cái: "Tiểu Tuyết, về sau chúng ta ở cùng mẹ nuôi có được không?"
Tử Thấm đón lấy đứa nhỏ: "Đi đi, rửa tay trước, từ bên ngoài trở lại, không biết dẫn theo bao nhiêu vi khuẩn, Tiểu Tuyết thân thể yếu đuối, không có sức chống cự, cái người này làm mẹ mà không chú ý nhiều một chút, Còn nữa..., đã sớm nói không để hai người chuyển đi, chỉ lãng phí tiền, chỗ tớ ở đây mặc dù không lớn, hai ta ở một phòng, dì Quách cùng Tiểu Tuyết ở một phòng, phòng khách so với chỗ của cậu cũng lớn hơn, Tiểu Tuyết cũng có chỗ để hoạt động, tớ tan việc cũng không cần phải chạy hai nơi, còn mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy Tiểu Tuyết nhà ta, thật tốt, cậu không phải không nghe. . . . . ."
Tử Thấm cau cau mày, ôm Tiểu Tuyết đứng ở cửa phòng rửa tay nhìn Kê Thanh hỏi: "Chỉ là, sao cậu đột nhiên thay đổi chủ ý, tính cậu ngoan cố như vậy, là Phong Cẩm Thành tìm tới đi?"
Kê Thanh hơi mím môi: "Tóm lại, tớ không muốn có dính dáng đến anh ấy. . . . . ." "Vậy thì ly hôn a! Thủ tục làm một cái. . . . . ." Kê Thanh lắc đầu một cái: "Tử Thấm, cậu không phải cũng không biết, anh ấy là người thế nào? Vấn đề là anh ấy không muốn ly hôn, một mình tớ muốn ly hôn, trừ phi khởi tố, cậu cảm thấy, tớ muốn cùng Phong thiếu lên tòa án, phần thắng có bao nhiêu"
Tử Thấm rất thành thật lắc đầu một cái: "Một phần cũng không có." "Cho nên. . . . . ." Kê Thanh nói: "Tớ trước đó chỉ có thể trốn tránh! Không phải thuận lợi trốn được hai năm rồi sao, trốn thêm một lần nữa, chờ anh ấy hết tức giận, có lẽ cũng hiểu rõ. . . . . ."
Tử Thấm lắc đầu một cái: "Tớ cảm thấy, chuyện không đơn giản như thế đâu, công việc của cậu thì sao đây?" "Từ chức, cũng may chỗ này tớ cũng làm chưa bao nhiêu ngày, vẫn còn trong thời gian thử việc, tiền lương không cần, cũng không tính là người đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ."
"Này mẹ hắn chứ, trộm người cũng quang minh chính đại, an phận thủ thường như cậu, cũng phải trốn đông trốn tay." Tử Thấm tức giận bất bình, nhưng tức giận cũng chỉ tức giận thế thôi, trong lòng cũng biết, bọn họ thật sự đấu không lại Phong Cẩm Thành, nếu nhất định muốn thử. Chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Phong Cẩm Thành thật không nghĩ tới, chờ anh đi xã giao xong, từ hội quán trở lại, ngắn ngủn chỉ ba tiếng đồng hồ, bên này phòng trống người đã đi, nhấn chuông cửa không ra, hàng xóm bên cạnh tốt bụng cho anh biết, khoảng chừng chín giờ, Kê Thanh xách một bao hành lý lớn đi, nói cách khác, anh chân trước vừa đi, người phụ nữ kia chân sau liền chạy.
Hòa giải, lời anh nói xuất phát từ nội tâm, nhưng nói cũng vô ích, người phụ nữ kia vẫn muốn trốn anh. Phong Cẩm Thành ngồi vào trong xe, phổi cũng muốn tức điên rồi, từ trong kính chiếu hậu liếc chính mình một cái, như thế nào cứ làm người phụ nữ kia chán ghét, chỉ ước gì vĩnh viễn không gặp lại anh.
Phong Cẩm Thành châm điếu thuốc, hít vài hơi, mới thoáng tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ lại mấy lần, vẫn không tìm được vấn đề quan trọng, đẩy cửa xuống xe, tựa vào đầu xe, ngẩng đầu ngắm thật lâu cũng không nghĩ ra, đến khi trời tờ mờ sáng, cũng không thấy bóng dáng Kê Thanh, ánh lửa hy vọng duy nhất trong lòng hoàn toàn dập tắt.
Phong Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy, mình đối với người phụ nữ kia thật quá tốt rồi, bỏ qua không trừng phạt cô, nghĩ muốn cho cô thời gian thích ứng, hoàn toàn là dư thừa, người phụ nữ kia không chỉ không thèm cảm kích, mà còn ngoắt một cái người chạy vô tung, thật nên đánh gãy chân, giam lại, xem cô còn chạy được chỗ nào.
Phong Cẩm Thành khẽ cắn răng, lấy di động ra gọi điện cho Hồ Quân, Hồ Quân bên kia mơ màng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lại ngó ngó sang vợ bên cạnh vừa ngủ.
Khó khăn lắm tên tiểu tử chán ghét nào đó nhà hắn được lão gia tử lão thái hậu nhà hắn đón đi, hắn còn có thể không tranh thủ tính phúc cho tốt, kể từ khi con trai ra đời, chất lượng sinh hoạt buổi tối của bọn hắn, thẳng tắp giảm xuống, bắt được cơ hội, còn không nhiệt tình lăn qua lăn lại, giờ mới ngủ có được một lát, liền bị Phong Cẩm Thành gọi điện đánh thức, tâm tình Hồ Quân phải nói là quá tốt rồi, sợ ầm ĩ vợ hắn ngủ, bắt lấy di động, thật nhanh ra khỏi phòng ngủ, mới đặt lên lỗ tai, không hài lòng càu nhau: "Tao nói này Cẩm Thành, có thể gọi vào ban ngày được không, mày ban đêm dở chứng ăn vạ, mới có mấy giờ à?"
Phong Cẩm Thành lại không thèm để ý hắn, nói thẳng: "Giúp tao một việc, không cần biết dùng thủ đoạn gì, đem vợ tao tìm cho ra, phải nhanh. . . . . ."
Phong Cẩm Thành cắn răng nghiến lợi nói, Hồ Quân cũng hoàn toàn tỉnh ngủ, phải nói Cẩm Thành này cũng gần hai năm rồi không tìm, ngóng ngóng trông trông, giờ nhớ tới chuyện tìm vợ rồi, ngày đó Tả Hoành còn nói với cậu ta, Cẩm Thành còn suy nghĩ không không thấu, nói không lạ gì vợ, không những thế, hai năm kể từ ngày đó, cả người giống như hòa thượng thanh tu, nhạt nhẽo vô cùng.
Vả lại chuyện cha vợ kia của cậu ta, Phong Cẩm Thành chạy trước chạy sau, dựa vào không biết bao nhân tình, mới coi là giải quyết được, vẫn còn chưa nhìn thấy vợ. Mà phải nói vợ cậu ta cũng hiếm lạ, thế nhưng cũng không thấy cậu ta đi tìm, cứ như vậy cố gắng chờ đợi, làm khổ chính mình, làm mấy anh em bọn hắn nhìn mà xót tim, giống như mình có đôi có cặp, vợ chồng tốt đẹp cuộc sống gia đình ổn định, đối với anh em như thế luôn có chút cảm giác bứt rứt, không giống như trước, có phúc cùng hưởng.
Nhưng cũng không thể không khuyên bảo qua, nếu không chúng ta đi tìm xem, nhưng nhắc tới chuyện đó, Cẩm Thành một dạng giống như bị điên liều mình uống rượu, làm mấy anh em bọn họ đến bây giờ cũng không dám nhắc lại chuyện đấy, vì thế sáng sớm như này, Phong Cẩm Thành gọi điện thoại muốn tìm vợ, Hồ Quân thật có chút đơ người.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng coi là chuyện tốt mà, bất kể thế nào? Hai người cũng phải đối mặt nói rõ, trốn tránh dấu diếm cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Không dễ gì Phong Cẩm Thành nói ra, Hồ Quân thân là anh em kết nghĩa của đương sự, trước khi tan việc, liền sửa sang lại tình huống của Kê Thanh trong hai năm qua thành tài liệu rất hệ thống, đặt lên bàn làm việc của anh.
Trước đó Hồ Quân có mở ra một lần, vừa thấy qua đã không thể bỏ được rồi, nhìn tiểu nha đầu đáng yêu như vậy trong ảnh, trong lòng Hồ Quân cũng một nhát một nhát ghen tị, bạn nói xem, Phong Cẩm Thành người này quả tốt số, vợ chạy hai năm, vừa tìm một cái liền nhảy ra một khuê nữ đáng yêu như vậy, bạn nhìn nhìn nhóc con này xem khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm, mắt to vụt sáng, cái miệng nhỏ nhắn chu . . . . . . Tinh tế mềm nhũn gọi Cẩm Thành một tiếng ba, không phải sướиɠ chết. . . . . .
Hồ Quân này ghen tỵ nửa ngày, mới phát hiện chuyện dường như rất nghiêm trọng, vợ Cẩm Thành ban đầu là dẫn bóng chạy (ôm cái bụng chửa bỏ trốn ý ạ = =), đứa nhỏ cũng sinh rồi, còn trốn tránh không trở lại, đây chính là một lòng một dạ không muốn qua lại với Cẩm Thành, chỉ là tìm ra rồi, còn không biết giày vò thế nào đây?
Quả nhiên, Phong Cẩm Thành cầm tài liệu, tay đều run lên, gương mặt tuấn tú đen lại như được hóa trang, Hồ Quân vừa nhìn, cũng lo lắng thay vợ cậu ta, nghĩ tới, muốn khuyên một tiếng: "Cẩm Thành, vợ của mày, tao nhớ là rất hiền tuệ, là người phụ nữ giảng giải đạo lý, mày cũng đừng quá gấp gáp, khẳng định sau đó có nguyên nhân gì? Hai người chớ đánh nhau, nói rõ ra là được, hiện tại ngay cả con cũng đã có rồi, đâu còn vướng mắc gì không giải quyết được. . . . . ."
"Con?" Phong Cẩm Thành hận hận nghĩ tới, hai năm rồi, anh cũng không biết mình có con gái, cứ như vậy mặc xương thịt Phong Cẩm Thành anh ở bên ngoài chịu tội, người phụ nữ kia quả thật đã tới cực điểm không thể nói lý.
Phong Cẩm Thành còn nhớ rõ ràng, anh cho cô giải thích, người phụ nữ kia là hận cả đời này không thể không lừa anh, không muốn về nhà cùng anh, không muốn cho anh biết có con, nói trắng ra là, người phụ nữ kia không muốn qua lại với anh, bất kể nguyên nhân gì? Đây chính là chuyện người phụ nữ kia bây giờ tâm tâm niệm niệm mà, cô ta muốn sau khi ly hôn với anh, mang theo khuê nữ của anh gả cho thằng đàn ông khác, không có cửa đâu. . . . . .
Nghĩ đến đây, Phong Cẩm Thành có xúc động muốn gϊếŧ người, từng luồng từng luồng tức giận trong lòng gần như không kiềm chế được, Hồ Quân liếc anh một cái, trong lòng không khỏi càng thêm bội phục vợ cậu ta, có thể làm Phong Cẩm Thành luôn luôn tỉnh táo, trêu chọc đến loại trình độ này, quả thật rất có bản lĩnh.
Nhưng mà vẫn phải thử hỏi: "Chuyện đó, Cẩm Thành mày định làm thế nào?"
Phong Cẩm Thành chợt đứng lên, ha ha cười hai tiếng, chính là cười có chút điên cuồng: "Làm gì ư? Cô ta muốn ly hôn, được thôi! Nhưng, đứa nhỏ phải thuộc về tao, còn cô ta thì cút đi cho khuất mắt lão tử. . . . . ." Hồ Quân ngạc nhiên.