**********
Chương 272
“Tôi có phải là cô gái duy nhất trên thế giới này hầu hạ chồng của mình thay đồ ra ngoài cua gái hay không.” An Hạnh Nhi mở miệng nói.
Diệp Thương Ngôn xuyên qua gương mặt nhìn cô, khóe miệng bỗng mỉm cười, anh nói: “Cô chủ An là cảm thấy tôi hôm nay ra ngoài là vì… để thỏa mãn nhu cầu cơ thể của tôi sao.”
Nếu không thì sao?
“Quả thật đàn ông thành niên vẫn xảy ra chuyện như tôi xảy ra vào sáng nay, quả thật không bình thường, nhưng so với yêu cầu cơ thể, tôi càng tiếc mạng.” Tâm trạng của Diệp Thương Ngôn dường như vẫn rất tốt.
Mắt của An Hạnh Nhi khẽ động.
“Tôi đi tham gia một cuộc phỏng vấn.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên giải thích.
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Cô thật sự tưởng Diệp Thương Ngôn là ra ngoài tìm phụ nữ.
Dù sao sáng nay…
Nghĩ lại cũng vẫn có hơi đỏ mặt.
“Em không xem tin tức sao? Hôm nay có một cuộc phỏng vấn nhận chức của nhân viên chính phủ Bắc Văn Quốc.”
Cô đương nhiên biết.
Cô cảm thấy kinh ngạc chỉ là vì: “Nhân viên chính phủ của Bắc Văn Quốc nhận chức, không phải là phải thi viết trước hay sao? Qua bài thi viết mới có thể phỏng vấn.”
“Cho nên có vấn đề gì sao?”
“Anh từng tham gia thi viết rồi sao?” An Hạnh Nhi hoàn toàn không biết.
Rốt cuộc tham gia từ khi nào.
Lúc đó cũng không có nghe nói anh báo danh.
Kiếp trước, cũng không phải là lúc này.
Ít nhất kéo dài ba năm.
“Nói ra sợ dọa em.” Diệp Thương Ngôn mỉm cười: “Đứng thứ nhất.”
“…” Cô nhớ kiếp trước, Cố Quân Tường đứng nhất.
“Cố Quân Tường đứng thứ hai.”
An Hạnh Nhi thật sự nghi ngờ, Diệp Thương Ngôn có thuật đọc tâm.
“Hôm nay đợi chồng mang tin tốt về cho em.” Diệp Thương Ngôn cúi đầu.
Đột nhiên lại gần má của An Hạnh Nhi.
Một nụ hôn, cứ vậy in trên gò má của cô.
Rất rất nhẹ.
Nhưng tự dưng lại cảm thấy rất ấm.
“Tôi đi trước đây.” Diệp Thương Ngôn xác nhận lại dáng vẻ của mình rồi mới rời khỏi phòng thay đồ.
An Hạnh Nhi ngược lại có hơi sững người.
Cho nên. Kiếp này bởi vì việc trọng sinh của cô. Mọi thứ vẫn là thay đổi rất nhiều. … Diệp Thương Ngôn ngồi trên chiếc xe sang do Tần Thạc lái, tới tòa thị chính. Tần Thạc vừa lái vừa hỏi: “Cơ thể khôi phục như thế nào rồi?” “Tạm.” Diệp Thương Ngôn lạnh lùng. “Thật sự định đi vào như vậy sao?” Tần Thạc hỏi. Tự nhiên là đang hỏi, cứ như vậy mà vào Thế Gia như vậy. Diệp Thương Ngôn gật đầu.
“Không phải là đã nói, đợi thêm ba năm nữa, đợi mọi thứ ổn hơn thì mới vào?” Tần Thạc nhíu mày.
Người này thế nào nói thay đổi là thay đổi.
Nếu không phải người đó hôm nay bảo anh ta đưa anh tới tòa thị chính.
Anh ta cũng không biết, Diệp Thương Ngôn khoảng thời gian trước đã đi thi bài viết khảo sát của nhân viên chính phủ.
“Yên tâm, tôi có chừng mực.” Diệp Thương Ngôn không có giải thích quá nhiều.
Anh ta sợ không phải là có chừng mực.