Chương 42: Meo Meo Mắt Tào A Man
Nửa canh giờ sau, Công Tôn Toản cùng Tôn Vũ và Nghiêm Cương cưỡi ngựa đi tới doanh trướng của Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn, để Công Tôn Việt đang tức giận ở lại trấn thủ doanh trại của Công Tôn quân.Ba người đánh ngựa vào doanh trại. Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn không hổ là danh tướng đương thời, quân doanh được bọn họ quản lý hết sức gọn gàng. Binh sĩ ai cũng tác phong nghiêm túc, vũ khí sáng bóng.
Lúc họ đi đến trước cửa doanh trướng trung quân, đã có ba nữ tướng đứng chờ ở đó. Đứng chính giữa là một lão phụ nhân khoảng năm mươi tuổi, tuổi tuy cao nhưng vẫn đầy sức sống. Nàng mặc một bộ giáp sắt, nhìn qua có vẻ rất uy nghiêm. Người này có lẽ chính là Tả trung lang tướng Hoàng Phủ Tung.
NM01 báo cáo: "Hoàng Phủ Tung, tự Nghĩa Thực, là danh tướng cuối thời kỳ Đông Hán, đã từng có công trấn áp giặc Khăn Vàng. Người này được sử ghi lại là vô cùng lợi hại, đánh cho ba huynh đệ Trương Giác trốn chui trốn nhủi khắp nơi như chuột. Nhưng trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ Hoàng Phủ Tung lại bị La Quán Trung coi nhẹ."
Ở phía bên trái Hoàng Phủ Tung là một lão phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, cũng mặc một bộ giáp sẳt, tuy nhìn có vẻ thiếu đi một phần uy nghiêm nhưng lại nhiều hơn một phần nho nhã. Có lẽ đây là vị tướng quân dùng văn nhập võ, Hữu trung lang tướng Chu Tuấn.
NM01 tiếp tục báo cáo: "Chu Tuấn, tự Công Vĩ, là danh tướng cuối thời kỳ Đông Hán, cùng Hoàng Phủ Tung có công trấn áp giặc Khăn Vàng, là người đa mưu túc trí, vô cùng khôn ngoan. Trong lịch sử, người này cũng rất lợi hại, nhưng trong "Tam quốc diễn nghĩa" cũng bị xem nhẹ như Hoàng Phủ Tung."
Ở phía bên phải của Hoàng Phủ Tung lại là một thiếu nữ trẻ tuổi, có lẽ chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Dáng người nàng cao gầy, rất có phong độ, khuôn mặt xinh đẹp được điểm thêm một đôi meo meo mắt câu hồn đoạt phách. Nàng cũng mặc một bộ áo giáp, nhưng áo giáp của nàng hết sức sặc sỡ. Bộ giáp sắt màu đen được dát vàng dát bạc, chạm khắc vô số loại hoa văn rực rỡ.
Khả năng phòng ngự của bộ giáp này tất nhiên là rất kém rồi, ngoại trừ bảo vệ phần ngực, các nơi còn lại hầu như không được che chắn. Bộ giáp nếu nói là dùng để phòng ngự, còn không bằng nói nó là vật phẩm trang sức thì đúng hơn. Bộ giáp này góp phần tôn lên vòng eo thon thả hoàn mỹ của nàng, khiến người khác nhìn qua có cảm tưởng như một con thiên nga lộng lẫy. Ở phía trong áo giáp nàng mặc một bộ y phục màu xanh da trời, trên đó được trang trí thêm vô số loại hoa văn phức tạp vô cùng.
Nhìn thấy Công Tôn Toản, Nghiêm Cương, Tôn Vũ đi tới, vị thiếu nữ kiêu ngạo này dùng đôi meo meo mắt đánh giá kỹ càng Tôn Vũ một hồi. Ánh mắt nàng lấp lóe tinh quang, cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Công Tôn Toản hiển nhiên nhận ra Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn, nhưng lại không nhận ra thiếu nữ này. Trước tiên nàng ôm quyền hướng về phía Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn, sau đó chuyển hướng sang phía thiếu nữ nói: "Vị muội muội này là?"
Cô gái kia mỉm cười, ngạo nghễ nói: "Ta là dưỡng nữ của Trung thường thị Tào Đằng, tên là Tào Tháo, tự Mạnh Đức."
Công Tôn Toản "À" một tiếng, ôm quyền xem như làm quen. Nàng không biết Tào Tháo là ai, cũng không cần nhiệt tình với nàng ta.
Nhưng Tôn Vũ ở bên cạnh lại chấn động trong lòng. Woa woa, gặp được Tào Tháo rồi, đây chính là một đại nhân vật nha....
Trong tai hắn truyền đến tiếng báo cáo của NM01: "Tào Tháo, tự Mạnh Đức. Trong hồi thứ nhất của "Tam quốc diễn nghĩa" ghi lại, hắn mắt híp râu dài, quả nhiên là có một đôi meo meo mắt..."
"Câm miệng, đồ người máy đần, người này không cần ngươi giới thiệu." Tôn Vũ bĩu môi. Hắn biết rõ Tào Tháo ở hồi thứ nhất của "Tam quốc diễn nghĩa" đã xuất hiện cùng Hoàng Phủ Tung quét sạch giặc Khăn Vàng, thế nên có gặp được tại đây cũng là chuyện bình thường.
Tôn Vũ không nhịn được chăm chú nhìn Tào Tháo. Chỉ thấy nàng ăn mặc lộng lẫy, giơ tay nhấc chân đều cho người ta cảm nhận được một loại phong thái tự nhiên phóng khoáng. Cả người nàng toát ra ngạo khí, không chỉ theo dáng tươi cười, thậm chí từng động tác đều có thể thấy được. Bộ giáp khác thường cùng vô số trang sức rực rỡ cho thấy nàng rất thích thể hiện.
Đổ mồ hôi, cô nàng này... hình như chính là kiểu nữ vương điển hình. Tôn Vũ trong lòng thắt lại, cái khác ta không sợ, sợ nhất là nữ hoàng bệ hạ.
Mọi người cùng tiến vào doanh trướng, Hoàng Phủ Tung ngồi ở ghế thủ vị, cười nói: "Công Tôn tướng quân, lần này chúng ta phải cám ơn ngươi rồi. Ta đuổi theo giặc Hoàng Cân về hướng bắc, may mà có ngươi ngăn cản đường đi của giặc, ta mới có thể đuổi kịp bọn chúng ở Đại Hưng sơn."
Công Tôn Toản lắc đầu, thở dài: "Ta cùng với giặc Hoàng Cân đánh một trận, bị 'Đại hiền lương sư' của Trương Giác đáng cho thảm hại, làm cho các vị tướng quân chê cười rồi."
Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều rất kỳ quái. Chu Tuấn nói: "Công Tôn Tướng quân, ngươi lại có thể ép được Trương Giác phải tự thân xuất trận ư? Trương Lương và Trương Bảo đều bị ngươi đánh bại sao?"
Chu Tuấn suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm: "Theo như ta được biết, 'Hoàng Cân' của Trương Lương có lẽ đánh không lại 'Bạch Mã' của ngươi, thế nhưng 'Yêu thuật' của Trương Bảo làm sao ngươi có thể phá được?"
Công Tôn Toản đỏ mặt, chỉ tay vào Tôn Vũ nói: "Đây là đại tướng Tôn Vũ Tôn Tầm Chân của Công Tôn Quân chúng ta. 'Yêu thuật' của Trương Bảo chính là nhờ hắn phá đấy."
"Ồ?" Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn đều kinh hãi: "Nam nhân cũng có thể phá 'Yêu thuật' của Trương Bảo?"
Ngay cả Tào Tháo cũng nhịn không được dùng đôi meo meo mắt của nàng đánh giá lại Tôn Vũ một lần nữa.
Công Tôn Toản thấy các nàng giật mình, trong lòng vô cùng đắc ý, cười nói: "Tôn Tầm Chân tiên sinh có thể sử dụng võ tướng kỹ, hơn nữa lại còn là nhiều loại võ tướng kỹ khác nhau, còn có thể đem vài loại võ tướng kỹ sử dụng cùng một lúc. Hắn chính là siêu cấp đại tướng của Công Tôn Quân chúng ta, là chỗ dựa vững chãi đối với quân ta." Nàng vừa nói vừa đỏ mặt xấu hổ như quả táo chín.
Nghiêm Cương ở bên cạnh cũng xấu hổ, nghĩ thầm: chủ công đang làm cái gì vậy.... Người đỏ mặt như vậy còn đâu vẻ uy nghiêm nữa. Người ta vừa nhìn là hiểu, không phải là Công Tôn gia coi Tôn Vũ là chỗ dựa, mà là Công Tôn Toản người không muốn rời xa hắn. Thể diện của Công Tôn gia chúng ta coi như mất hết rồi.
Tôn Vũ nghe Công Tôn Toản tâng bốc chính mình lên tận trời, trong lòng cũng đổ mồ hôi, vội chạy ra giải thích: "Chủ công nhà ta khen người khác đều hơi quá mức. Mọi người đừng coi là thật, khục khục, đừng coi là thật."
Đổ mồ hôi, Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn lại kinh hãi. Gã thuộc hạ này ngang nhiên ở trước mặt mọi người nói chủ công nhà mình quá mức. Trên mặt Công Tôn Toản cũng không có hề ý tức giận, trái lại lại càng đỏ thẫm... Chuyện này... Đây là tình huống như thế nào?
Meo meo mắt Tào Tháo trong lòng cười lạnh. Nàng chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra, người này chính là nam nhân của Công Tôn Toản. Hì hì! Thật thú vị!
Hoàng Phủ Tung ho khan hai tiếng, tranh thủ thời gian bắt đầu nói vào vấn đề chính.
Nàng nghiêm túc nói: "Lần này chúng ta mời Công Tôn tướng quân tới đây là muốn cùng thương nghị kế sách thảo phạt giặc Khăn Vàng. Ta vốn định để cho Tào tướng quân đối phó với 'Hoàng Cân' của Trương Lương và 'Yêu thuật' của Trương Bảo, còn ta cùng Chu tướng quân liên thủ đối phó với 'Đại hiền lương sư' của Trương Giác . Nếu như có thêm Công Tôn tướng quân hỗ trợ, kế sách của chúng ta có thể điều chỉnh một chút."
Hoàng Phủ Tung vừa nói ra, Công Tôn Toản liền không nhịn được liếc về phía Tào Tháo, nghĩ thầm: Trong kế sách của Hoàng Phủ Tung rõ ràng lại để cho nữ nhân này đồng thời đối phó với Trương Bảo, Trương Lương. Tào Tháo lợi hại như vậy sao?
Tôn Vũ ở bên cạnh cũng ngứa ngáy trong lòng. Hắn thích nhất chính là tìm hiểu những điều chưa biết, là một điển hình của người có bệnh hiếu kỳ. Trên thực tế tất cả các nhà khoa học trên thế giới đều như vậy, nếu không thì cũng không thể trở thành một nhà khoa học được. Đầu hắn hiện tại tràn ngập suy nghĩ: Võ tướng kỹ của Tào A Man rốt cục sẽ là cái gì đây?
Hoàng Phủ Tung tiếp tục nói: "Có thêm Công Tôn tướng quân hỗ trợ, ta dự định đem chiến thuật điều chỉnh thành như vậy: Công Tôn Tướng quân dùng 'Bạch mã' phá 'Hoàng Cân' của Trương Lương sau đó mau chóng quét sạch quân địch."
Công Tôn Toản khom người nói: "Tuân quân lệnh!"
"Tào tướng quân, không có 'Hoàng Cân' của Trương Lương phụ trợ, 'Yêu thuật' của Trương Bảo không phải sợ nữa, ta lệnh cho ngươi trong thời gian ngắn nhất giải quyết xong 'Yêu thuật' của Trương Bảo sau đó chạy tới giúp chúng ta cùng một chỗ đối phó với Trương Giác." Hoàng Phủ Tung tiếp tục nói.
Tào Tháo híp đôi mắt nhỏ, gật đầu nói: "Không có vấn đề gì!"
Hoàng Phủ Tung lại nói: "Nghiêm Cương, Tôn Vũ, hai người các ngươi hỗ trợ ta cvà Chu Tuấn tướng quân vây công Trương Giác!"
Nghiêm Cương ôm quyền tiếp lệnh. Tôn Vũ lại mơ màng, trong lòng đang nghĩ đến: Trương Giác phóng sấm sét đầy trời, chúng ta phải vây công như thế nào? Trong chốc lát hàng vạn tia chớp cùng đánh xuống, toàn bộ Đại Hưng Sơn không có chỗ nào có thể chốn. Phải làm sao đây?