Giới thiệu xong về Giang Nhất Phàm, Hứa Miểu liền giới thiệu hai người bọn họ: "Đây là Đàm Diệu, còn đây Trần Tuấn Soái."
Giang Nhất Phàm ánh mắt xẹt qua hai người, nói: "Chào mọi người."
Hứa Miểu hơi kinh ngạc, Giang Nhất Phàm khi nào lễ phép với người lạ như thế?
Giang Nhất Phàm tính cách tương đối chậm nhiệt, hơn nữa tính tình lạnh nhạt, cho nên lần đầu gặp lại giống nhau có chút lạnh lùng xa cách, chủ động mở miệng chào hỏi, là chuyện xưa nay chưa từng có.
Đàm Diệu lộ ra nụ cười bạn tốt, nói: "Chào anh nha, lúc trước đây từng nghe Tam Thuỷ nhắc qua, lần trước tại quán cơm chúng ta từng gặp nhau, anh còn nhớ không?"
Giang Nhất Phàm chuyển con mắt nhìn về phía Hứa Miểu, hiển nhiên không có ấn tượng.
Hứa Miểu che miệng ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Chính là buổi trưa ngày đó anh tới đưa thư tình, em và Đàm Diệu đang dùng cơm, trong cửa hàng quá nhiều người, anh chắc không chú ý tới cậu ta."
Lời nói này là cậu giải thích, kỳ thực cũng là đang giải vây cho Giang Nhất Phàm.
Giang Nhất Phàm hồi tưởng lại, xác thực không nhớ rõ, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Trần Tuấn Soái ngồi bên cạnh tỏ vẻ ra mình rất khốc, ngậm thuốc lá dùng khoé mắt liếc nhìn Giang Nhất Phàm, cả người tản ra khí thế "Sẵn sàng quyết đấu."
Đàm Diệu dùng cùi chỏ chọc vào, lên tiếng nói: "Được rồi được rồi, cậu đẹp trai nhất được chưa, cái đồ sĩ diện."
"Ai sĩ diện?" Trần Tuấn Soái hắng giọng, "Lão tử vẻ bề ngoài sinh ra vốn đã đẹp trai khốc huyễn."
Đàm Diệu nhẫn nhịn mắt trợn trắng, trực tiếp cách xa hắn một chút, lười quản hắn.
Thừa dịp bọn họ tán gẫu, Hứa Miểu lặng lẽ uống thêm vài ngụm nước, mới đem bình nước để qua một bên, nói: "Nếu không buổi trưa cùng nhau ăn cơm?"
Đàm Diệu liền phụ hoạ theo đầu tiên: "Đồng ý liền!"
Trần Tuấn Soái tiếp tục diễn vẻ khốc soái, giơ cằm lên: "Tôi không ý kiến."
Hứa Miểu quay đầu nhìn về phía Giang Nhất Phàm, nhỏ giọng hỏi: "Có thể không?"
"Ừm."
Hứa Miểu nở nụ cười, đôi mắt giống như là giấu những ngôi sao nhỏ lấp lánh, cậu hiện tại mỗi thời khắc trôi qua đều cảm giác, cuộc đời của chính mình không tệ hại đến như vậy, trở nên ngày càng tốt đẹp hơn.
Không sai biệt lắm đã đến lúc ăn cơm, Trần Tuấn Soái đứng lên, trên tay mang theo chìa khoá xe, phía trên mặt khắc logo Lamborghini chói mắt quần chúng (nhà nghèo... như tui...), "Vừa vặn tôi có lái xe tới đây, mọi người cùng đi chứ."
Đàm Diệu rốt cục nhịn không được, hướng hắn liếc mắt một cái: "Lại muốn tôi ngồi lên cái Lamborghini cũ đó sao." Cậu nói xong, hỏi Hứa Miểu: "Cậu đi chung không?"
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, nói: "Không cần, chúng ta hẹn gặp nhau ở nhà hàng lẩu đi."
Đàm Diệu gật đầu, cười híp mắt nói: "Được."
Rốt cuộc bọn họ cũng rời đi, Hứa Miểu thở phào nhẹ nhõm, cầm bình nước lên xe, che miệng thở ra một hơi, không biết vô tình hay cố ý mà có chút ý vị, cậu quay đầu hỏi Giang Nhất Phàm, "Anh có khát ------"
Không chờ cậu nói xong, Giang Nhất Phàm tỏ vẻ như rõ ràng ý tứ của cậu, trực tiếp nghiêng người đặt lên môi của cậu, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, trong miệng cậu càn quét một vòng, mới buông ra môi lưỡi, nói mà không có biểu cảm gì: "Không khát."
Hứa Miểu trầm mặc, mặt có chút đỏ ửng lên.
Cậu giơ tay lau lau khoé miệng, có chút biệt nữu mà nói thầm: "Hỏi anh có khát hay không, cũng không phải bảo anh hôn..."
Giang Nhất Phàm nghe vậy liền chồm đến, ánh mắt đem cậu khoá tại đáy mắt, nói: "Hôn em là đủ rồi."
Hứa Miểu sắp không chống đỡ được, thẹn quá thành giận lườm hắn một cái: "Anh tập trung lái xe đi."
Giang Nhất PHàm khởi động động cơ, cầm tay lái, không tự chủ mà nhếch miệng.
Đến nhà hàng lẩu, Trần Tuấn Soái cùng Đàm Diệu đã đến, bởi vì còn trong thời gian làm việc, cho nên trong nhà hàng cũng không quá nhiều người, cũng không cần xếp hàng.
Hứa Miểu cùng Giang Nhất Phàm ngồi cạnh nhau, cậu cầm thực đơn cứng nhắc, một bên chọn món ăn, một bên nhẹ giọng hỏi: "Anh khẩu vị không thay đổi đi?"
"Ừm." Giang Nhất Phàm nói, "Không thay đổi."
Thời điểm bọn họ còn ở cạnh nhau, bởi vì Giang Nhất Phàm học đại học ở thủ đô, bọn họ xem như là yêu xa nơi đất khách, mỗi lần gặp nhau hầu như đều đi ăn lẩu, bởi vì tiện lợi lại dễ dàng ăn no, ăn nhiều lần như vậy, cũng biết đối phương thích ăn món gì.
Hứa Miểu chọn món xong, liền đem thực đơn đưa cho Đàm Diệu.
Đàm Diệu hỏi: "Giang Nhất Phàm không chọn món luôn đi?"
"Tôi giúp anh ta chọn rồi." Hứa Miểu nói .
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
"OK. I'm Fine" Đàm Diệu lần thứ hai bị nhét thức ăn cho chó, liền ước ao cùng đố kị, hận không thể lập tức đi tìm anh cao to nào đó để phát tiết ngay.
Ăn xong món lẩu, Đàm Diệu cảm thấy mình ăn không phải là món lẩu, mà là tinh hoa của thực phẩm cho chó.
Bọn họ ở chung với nhau rất tự nhiên, quen biết sở thích lẫn nhau, mỗi một hành vi cử chỉ đều quen thuộc, làm hại cậu muốn tìm lại những cậu bạn trai quen thời trẻ đàm luận việc gương vỡ lại lành.
Đi ra khỏi nhà hàng, Đàm Diệu ôm vai Hứa Miểu, cùng cậu đi ở phía trước, chân thành mà cảm khái: "Tam Thuỷ, tôi cảm giác hai người các cậu thật xứng đôi, hiện tại quay lại với nhau phải giữ hắn cho thật chặt, Giang Nhất Phàm mị lực thật lớn, rất nhiều người yêu thích hình mẫu như hắn."
"Là siêu cấp có mị lực." Hứa Miểu kéo kéo khoé miệng, lộ ra một tia cười, "Nếu như cấp ba tôi không quen biết hắn, phỏng chừng đời này đều không cách nào biết hắn."
Đàm Diệu ý thức được chính mình như nói sai rồi, vội vàng nói: "Nói gì thế, hai người cái này gọi là hữu duyên, thanh mai trúc mã, trời ban lương duyên!" Cậu nói xong, quay đầu nhìn lại Trần Tuấn Soái liếc mắt một cái: "Cậu xem trúc mã thẳng nam của tôi, đang ở đằng kia tạo hình vẻ ngoài khốc huyễn kìa."
Hứa Miểu quay đầu nhìn lại.
Giang Nhất Phàm cùng Trần Tuấn Soái cách nhau một khoảng cách, hai người trầm mặc không nói mà đi tới, không giao lưu với nhau câu gì.
Hứa Miểu nhớ tới lúc ăn lẩu, bọn họ cũng là không nói chuyện với nhau.
Cậu cảm thấy có chút kỳ quái, Giang Nhất Phàm có thể lý giải, mà Trần Tuấn Soái thì là kiểu người luôn nhiệt tình kết bạn, không lý do nào lãnh đạm như vậy nha.
Hứa Miểu quay đầu trở lại, nhẹ giọng hỏi Đàm Diệu: "Trần thiếu làm sao vậy?"
"Cũng không có gì, chính là không vui khi dung mạo người khác so với hắn đẹp hơn, lại còn là phần tử trí thức tinh anh xã hội." Đàm Diệu hời hợt nói, "Những nơi trí thức hắn đều không thích, đừng để ý tới hắn, Trần Tuấn Soái cùng bằng hữu của hắn đều không thích."
Hứa Miểu suy nghĩ một chút, đối với tính cách Giang Nhất Phàm, cũng sẽ không muốn giao lưu cùng với Trần Tuấn Soái, cậu gật gật đầu, nói: "Vậy tôi qua đó?"
Đàm Diệu nhấc cằm, cười nói: "Đi cùng với anh ta đi, Pikachu."
Hứa Miểu dừng bước lại, chờ Giang Nhất Phàm đi lại đây.
Giang Nhất Phàm thấp giọng hỏi: "Nói chuyện phiếm xong rồi?"
"Ừm." Hứa Miểu nói, "Tí nữa anh có đi đâu không? Em muốn về nhà, ăn mỗi món lẩu vị có chút không chịu được."
Giang Nhất Phàm trầm mặc nửa ngày, ngước mắt nhìn về phía cậu: "Có thể đến nhà em?"
Hứa Miểu trong lòng thật cao hứng, trên mặt lại làm bộ mặt không cảm xúc, bình tĩnh nói: "Vừa vặn chúng ta có thể tiện đường đi mua áo ngủ, áo tắm nhà em không tiện giữ ấm, trong nhà lạnh, đến mua một cái thật ấm."
"Được."
"Còn có khăn mặt, cũng cần mua cái mới, anh mỗi lần đều dùng của em, không phải có chứng khiết phích à." Hứa Miểu nói liên miên lẩm bẩm, một lòng nghĩ đến muốn mua một bộ đồ dùng hàng ngày, hoàn toàn quên mất cùng Đàm Diệu, Trần Tuấn Soái nói lời từ biệt.
Bọn họ đi đến Muji, bên trong chọn lựa đồ dùng hàng ngày, Hứa Miểu mua cho mình một cái bộ quần áo khác, cái áo lông kia quấn lại thật sự có chút khó chịu.
Mua được đồ, liền tại tiệm thuốc mua thuốc mỡ, bọn họ lái xe về nhà, Hứa Miểu đem áo ngủ đưa cho hắn, bảo hắn đi tắm trước.
Giang Nhất Phàm tiếp nhận, thấp giọng hỏi: "Cùng tắm?"
"Không muốn." Hứa Miểu mạnh mẽ cắn răng, cự tuyệt nói: "Không thể làm tiếp."
Giang Nhất Phàm: "Được."
Chờ Giang Nhất Phàm đi ra, Hứa Miểu cũng đi tắm, lúc cởϊ áσ lông đυ.ng vào liền có điểm đau, cậu hít vào một hơi, thời điểm rửa ráy cũng không dám làm loạn.
Tắm xong, cậu vốn tưởng sẽ lấy thuốc mỡ thoa lên, mà quên đem thuốc mỡ vào rồi.
Hứa Miểu hết cách, không thể làm gì khác hơn là mặc áo ngủ vào, đi ra ngoài xoa thuốc sau.
Thuốc mỡ đang nằm trong tay Giang Nhất Phàm, hắn ngồi ở trên ghế salon, thấy Hứa Miểu đi ra, mở miệng nói: "Tiểu Hứa, tôi giúp em bôi."
Hứa Miểu: "..."
Cậu nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, như bé ngoan ngồi bên cạnh hắn, mở ra nút buộc áo ngủ, nơi ấy đặc biệt đáng thương, như là bị ngược đãi.
Giang Nhất Phàm dùng ngón tay bôi thuốc mỡ, nhẹ nhàng ma sát một chút mang tới nhiệt độ, mới thoa lên.
Hứa Miểu nhắm hai mắt, "Tê" một tiếng.
Giang Nhất Phàm nhấc mắt lên, hỏi "Đau?"
"Không phải." Hứa Miểu cắn răng, vẫn cứ không mở mắt ra, "Anh làm nhanh lên, mặc kệ em."
Giang Nhất Phàm hiểu rõ, hạ thấp tiếng nói xuống nói: "Kiên nhẫn một chút, rất nhanh liền tốt."
Hứa Miểu vẫn cố nén cắn môi, nhưng mà thân thể thành thực phản ứng lại bán đứng cậu.
Ngón tay cảm nhận được dị dạng, Giang Nhất Phàm thu tay lại, nhàn nhật nói: "Tốt."
Hứa MIểu vội vã buộc lại nút, Giang Nhất Phàm hạ thấp con mắt nhìn cậu mặc áo ngủ, tiếng nói có chút điểm khàn khàn, "Rất khó chịu?"
Hứa Miểu đều sắp khóc, vội vã xin tha: "Thật không thể."
Cậu đều đã hai mươi tám, không thể bị dằn vặt như vậy.
"Không làm." Giang Nhất Phàm nói. Ở lô ghế riêng quán Internet, bởi vì đã dằn vặt người quá mức, Giang Nhất Phàm chợt nắm tay cậu, hôn một cái lên mu bàn tay, ngữ khí ôn hoà rất nhiều, "Tôi giúp em."
Hứa Miểu trợn tròn mắt, sững sờ một chút mới gật đầu, "Ồ..."
Kỳ thực, Giang Nhất PHàm trước đây cũng thường đối với cậu như vậy, bất kể thời điểm như thế nào, đều sẽ bận tâm đến cảm thụ của cậu.
Hứa Miểu hạ thấp con mắt nhìn về phía Giang Nhất Phàm, viền mắt đột nhiên toả nhiệt, cậu khàn tiếng nói, "Bảo bảo..."
Giang Nhất Phàm buông nó ra, đứng lên hôn lên nó.
*Nó là cái gì nhỉ? (ʃƪ¬‿¬)
Cái hôn vĩnh viễn là biểu hiện lan truyền yêu thương tốt nhất, không cần ngôn ngữ, không cần giao lưu ánh mắt, chỉ cần một cái hôn, có thể nhận ra được tình yêu của đối phương.
Hứa Miểu hoang mang cầm giấy ăn giúp hắn lau, lau lau xong lại cảm thấy Giang Nhất Phàm như vậy rất dễ nhìn, thật muốn đem về cất đi, giấu ở trong hộp.
Thế nhưng Hứa Miểu cảm thấy được như vậy là quá biếи ŧɦái, không thể bại lộ, vẫn là nhịn xuống, yên lặng đem giấy ném vào trong thùng rác.
Không khí tràn ngập khí vị nhàn nhạt, Hứa Miểu muốn mở cửa sổ, nhưng lại sợ gió lạnh thổi vào còn lạnh hơn, không thể làm gì khác hơn là làm lơ nó đi.
Giang Nhất Phàm súc miệng trở lại, hỏi Hứa Miểu, "Em có máy vi tính không?"
Hứa Miểu sững sờ, theo bản năng nói: "Có nha, làm sao vậy?"
"Luận văn." Giang Nhất Phàm lời ít mà ý nhiều.
Hứa Miểu đột nhiên bị chọc cười, liếc mắt nở nụ cười, vừa nói: "Đã lâu không sử dụng, để em đi tìm cho anh, vừa vặn anh viết luận văn, em có thể ngủ một lát, buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Giang Nhất Phàm gật đầu, nói: "Được."
Hứa Miểu tìm bút điện cho hắn, rồi lại tìm cho hắn một cái chăn nhỏ, gọi hắn đắp lên trên người cho ấm áp một chút.
Giang Nhất Phàm ở phòng khách viết luận văn, Hứa Miểu tối hôm qua ngủ quá ít, cậu chui vào trong phòng ngủ bù.
Gian phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, lại có một cảm giác gia đình ấm áp.