Tôi Thật Sự Không Muốn Dựa Vào Khuôn Mặt Của Mình Để Kiếm Sống

Chương 2: Tôi Là Anh Trai Của Cô!

Editor: Han Suning

Lục Trường Minh mừng rỡ.

Hệ thống này thật sự tuyệt vời, và nó cũng thực sự là một hệ thống kiếm sống.

Sống hai mươi mấy năm, vẻ đẹp trai của mình rốt cuộc cũng có chỗ để phô bày ư?

Lục Trường Minh vuốt cằm bắt đầu cân nhắc 《 Đô đĩnh hảo 》, về phần chị Hương, kêu anh ta nửa ngày cũng không trả lời, đã nản lòng tổn thương đi chỗ khác rồi.

《 Đô đĩnh hảo 》 rất hay, nếu ra mắt sẽ được nhiều người thích.

Hiện nay giới điện ảnh và truyền hình, nhất là kịch truyền hình, hý kịch đã muốn sụp đổ rồi không thể trở lại được nữa, cơ bản đều là dựa vào lưu lượng của các ngôi sao mà chống đỡ, không hề chất lượng.

Lượng người ưa thích hý kịch đếm trên đầu ngón tay.

Nghĩ đến đây, Lục Trường Minh tắm rửa một chút, dứt khoát bật máy tính lên, bắt đầu viết kịch bản .

《 Đô đĩnh hảo 》 giống như kí ức của chính anh ấy, tất cả đều ở trong đầu, chỉ cần từng bước mã hóa là ra.

Nhưng dù sao cũng là một kịch bản truyền hình, có điều cốt truyện khá dài, số lượng từ khá nhiều, Lục Trường Minh cũng không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Suốt ba ngày, anh ta như bị ngăn cách với thế giới, đói bụng liền ăn bánh mì dự trữ, khát liền uống nước khoáng, lăng là môn cũng chưa ra.

Tới ngày thứ tư, anh ta cuối cùng cũng sao chép xong kịch bản phim《 Đô đĩnh hảo 》 — đây là kịch bản do chính anh sao chép, cho nên nó chính là của anh ta.

"Kịch bản này kinh khủng thật!" Lục Trường Minh nhìn thấy kịch bản trong máy tính, không nhịn được tán thưởng.

Sau đó, câu hỏi được đặt ra là với điều kiện của anh ấy, làm sao mà 《 Đô đĩnh hảo 》 lại có sẵn?

Anh ta có vài hòm thư của mấy người đạo diễn mà trước đây từng gửi kịch bản cho họ đánh giá, nhưng mấy người này đều không phải đạo diễn lớn, nếu nhìn trúng 《 Đô đĩnh hảo 》 không chừng cũng sẽ không cho mình tham dự, mà thay vào đó là trực tiếp tốn chút tiền để mua kịch bản.

Hay là đến Hoành Điếm thử vận may lần nữa?

Ngộ nhỡ lại chạm mặt đạo diễn Vương thì làm sao? Hơn nữa đạo diễn nổi tiếng cũng không thể tùy tiện nói chuyện.

Lục Trường Minh chìm vào trầm tư, bản thân có mấy món hàng đẹp, người mua ở đâu?

"Rầm rầm rầm" cửa phòng lại vang lên.

Lục Trường Minh đau đầu, chị Hương rất đáng ghét .

Nhưng anh đâu còn cách nào khác, chỉ có thể xoa xoa gương mặt trắng bệch đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, nhưng lại không phải chị Hương, mà là một nữ sinh với chiếc vali và chiếc mũ che nắng.

Nữ sinh cao khoảng 1m6, mặc áo thun cùng váy ngắn, đôi chân thon trắng nõn, chân mang đôi Converse cổ cao khiến cô trở nên đầy sức sống.

Lục Trường Minh trong lòng trầm xuống, ngay lập tức đóng cửa.

Nhưng đã không còn kịp rồi, cô gái duỗi đùi tiến vào, móc ngón chân lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, nở nụ cười ngọt nào: "Anh còn nhớ em không? Đã một năm không gặp rồi. Anh!"

Lục Trường Minh thở dài, xoay người quay về phòng.

"Onichan* ~" cô gái vô cùng nhõng nhẽo nói, "Là như thế này sao? Thật tốt quá."

(Onichan*: cách gọi anh trai trong tiếng Nhật)

"Gọi là anh, tôi là anh kế của cô, đừng có lộn xộn!" Lục Trường Minh vẻ mặt cau mày.

"Nhiều năm rồi sao không sửa đổi, gọi anh trai mình như vậy có gì sai sao? À ừm, nói cho em biết, ây ya, anh đã không thích . . . "

Lục Trường Minh thật sự muốn chết.

Em gái kế của anh, Tô Tiểu Châu thế mà lại đến đây!

Tô Tiểu Châu, con gái của mẹ kế, là học sinh của trường trung học Mordu, học sinh hạng nhất, tinh thông âm nhạc, vũ đạo, hội họa, là nhân vật huyền thoại.

Cô đã nổi bật từ khi còn nhỏ, hào quang trên người có thể chiếu xa đến vạn dặm.

Nhưng cô cũng có một khuyết điểm lớn, đó là chưa bao giờ xem Lục Trường Minh là anh trai mình.

Theo như lời cô ta thì: Làm anh trai chẳng phải là cắt đứt khả năng phát triển thêm sao?

"Cô tới đây làm gì? Mấy ngày này tôi thật sự rất bận." Lục Trường Minh ngồi ở trên sô pha, xếp bằng nhìn chằm chằm Tô Tiểu Châu.

Tô Tiểu Châu đem hành lý kéo vào, sau đó nhìn xem bốn phía tựa hồ như muốn đổi giày.

"Rõ ràng, nhà thuê của anh cũng quá kém cỏi đi? Với ngoại hình của anh hoàn toàn không xứng." Tô Tiểu Châu nói ra một câu, không ngừng đổi giày.

Cô đi tới, lấy ra khăn tay trong túi xách, lau lau sô pha rồi mới ngồi xuống.

"Tôi dựa vào năng lực, nhan sắc không thành vấn đề." Lục Trường Minh dõng dạc, "Cô ngồi một chút thì nhanh đi về, đừng chậm trễ việc học."

"Rõ ràng là em đã thi vào đại học rồi, không phải anh không biết chứ?" Tô Tiểu Châu nhăn mặt, nhìn Lục Trường Minh chăm chú tới mức không nháy mắt, dường như muốn khóc ngay lập tức.

"Này. . . Đại học cũng không thể thả lỏng, cô có thể thừa dịp nghỉ hè tìm hiểu một chút tình hình của trường đại học." Lục Trường Minh đưa ra đề nghị đúng trọng tâm.

Tô Tiểu Châu bĩu môi: "Anh chính là muốn đuổi em đi, anh chán ghét em như vậy sao? Em vừa dễ thương vừa ấm áp, có điểm nào để cho anh không thích?"

"Châu Châu, tôi chính là anh trai cô!" Lục Trường Minh ngữ khí nặng thêm, nghiêm khắc nhấn mạnh.

"Em biết, vấn đề này em cũng tự hỏi qua. Anh là anh trai em, bốn chữ này nói ra đơn giản mà ấm áp, thân mật; anh chính là anh trai em, đừng đọc thêm hai chữ, nói ra nghĩa là không thể yêu." Tô Tiểu Châu nghiêm túc nói.

Lục Trường Minh khóe miệng giật giật, đứng dậy chỉ ngoài cửa: "Cô đi cho tôi, đừng quấy rầy tôi làm việc."

"Anh phấn đấu một năm, một cái kịch bản thành công cũng không có." Tô Tiểu Châu che miệng cười trộm, rồi từ trong túi lấy ra thẻ ngân hàng và nói: "Ba cấm anh làm điện ảnh và truyền hình, cắt nguồn tài chính của anh, em đem tiền tiêu vặt còn sót lại cho anh, đặc biệt làm tròn thành số nguyên, 131452.0 nhân dân tệ."

"Sao cô có nhiều tiền tiêu vặt như vậy?" Lục Trường Minh kinh ngạc.

"Thi hạng nhất em được thưởng 1.000 tệ, có lẽ em đã nhiều lần đứng hạng nhất." Tô Tiểu Châu ngồi ngay ngắn, lưng cũng không ngã về sau, không phải cô tao nhã, mà là cô không thích cái sô pha.

Lục Trường Minh thuận tay sờ tấm thẻ ngân hàng: "Mật mã là gì?"

"Sinh nhật của em." Tô Tiểu Châu giọng nói trong trẻo, không giấu được niềm vui.

Lục Trường Minh nhíu mày, để tấm thẻ xuống: "Châu Châu, tôi là đàn ông, không thể lấy tiền của cô, theo lý phải là tôi săn sóc cô mới đúng!"

"Không hổ là người đàn ông của em, quân tử không ăn của ăn xin, em không nên dùng tiền sỉ nhục anh." Tô Tiểu Châu thu hồi tấm thẻ ngân hàng, "Rõ ràng là tiền này dùng để xây dựng tổ ấm tình yêu của chúng ta!"

"Cái gì?"

"Em muốn sống ở đây, hành lý của em đều mang đến cả rồi." Tô Tiểu Châu đứng dậy kiểm tra căn nhà thuê, "Căn nhà này khá lớn, có 4 phòng ngủ và 1 phòng khách. Nó phải là nhà chung. Em sẽ thuê tất cả và sửa sang lại. Sau đó chúng ta có thể sống ở đây."

"Đừng đừng đừng, tôi cần một không gian yên tĩnh, cô đến đây thì tôi không thể tĩnh tâm, cô vẫn là trở về đi."

Lục Trường Minh chính là sợ Tô Tiểu Châu.

Tô Tiểu Châu quá bám víu, ngày nào cũng không có chỗ để trút bỏ áp lực, từ nhỏ đã treo mình như một con gấu túi.

Này nếu ở chung còn phải?

Hơn nữa, tôi chính là anh trai của cô đó!

"Em đã đoán được anh không chịu cho em ở chung, cho nên lần này em đã chuẩn bị một lý do mà anh không thể cự tuyệt." Tô Tiểu Châu hai tay chống nạnh, hăng hái lên tiếng.

"Lý do gì?" Lục Trường Minh có chút tò mò.

"Anh biết Lâm Nghị Mưu không?" Tô Tiểu Châu cười tủm tỉm, bộ dáng giống như gậy ông đập lưng ông.

"Lâm Nghị Mưu?" Lục Trường Minh gật đầu, "Lão đại trong giới điện ảnh và truyền hình, ông ta đã làm 5 bộ phim truyền hình và 7 bộ phim điện ảnh trong vòng 10 năm, tất cả đều bùng nổ, được ca ngợi trong giới truyền hình và điện ảnh."

"Đúng, chính là ông ấy." Tô Tiểu Châu nhếch miệng nói: "Con gái ông ấy Lâm Vị Hi là một sinh viên nghệ thuật trong trường chúng ta và cũng là bạn thân của em. Em đã nói chuyện với Vị Hi, hy vọng ba cô ấy xem qua tác phẩm của anh. Anh có tác phẩm nào hay không?"

"Thật sao?" Lục Trường Minh hơi nghi ngờ, em gái của mình không đáng tin cậy như vậy, thế nhưng sao có thể giúp bản thân anh mở một cánh cửa sau lớn như vậy?

"Thật đó, chỉ cần anh có tác phẩm, là có thể đưa chú Lâm Nghị Mưu xem." Tô Tiểu Châu nói xong thì trầm giọng xuống, "Đừng quá tệ, nếu không em cũng mất mặt."

"Được!" Lục Trường Minh mừng rỡ, 《 Đô đĩnh hảo 》 có cơ hội.

"Cô lập tức giới thiệu bạn thân của cô cho tôi, tôi muốn gặp Lâm Nghị Mưu." Lục Trường Minh có chút khẩn cấp.

Tô Tiểu Châu mở rộng cánh tay: "Trước mắt ôm một cái."

Cô làm ra cái điệu bộ nũng nịu, khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng, lông mày thanh tú, cùng với dáng vẻ trẻ trung mềm mại, cô ấy thực sự rất đáng yêu."

Lục Trường Minh cắn răng một cái, ôm lấy cô, không phải không mất gì sao?