Edit by Chang
Dương Lệ thấy tất cả mọi người đều chỉ vào Tô Lạc Ương, trong lòng cũng nhận định là do cô làm, thầm nghĩ hiện tại đã nắm được nhược điểm của Tô Lạc Ương.
“Tô Lạc Ương, lại là em, em lăn ra đây cho tôi.” Dương Lệ đứng ngoài cửa sổ mắng ầm lên làm kinh động đến giáo viên và học sinh lớp bên cạnh. Tất cả mọi người đều thò đầu ra chế giễu, Dương Lệ vẫn tiếp tục: “Bình thường không học vấn không nghề nghiệp cũng coi như thôi, thế mà bây giờ còn chỉnh luôn cả giáo viên, em nghĩ bây giờ chỉ cần về là hết chuyện à? Ba mẹ em dạy em thế nào vậy hả, ngay cả tôn sư trọng đạo cũng không biết!”
“Rầm!” Một tiếng vang lớn lập tức vang lên khi Dương Lệ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Lâm Tiêu Vũ là người đứng gần Tô Lạc Ương nhất, cô ấy cũng cảm nhận rất rõ ràng cảm xúc của cô, lúc này bất tri giác rụt rụt về phía sau, bây giờ Lạc Ương thật sự rất đáng sợ!
Tô Lạc Ương lạnh lùng liếc mắt về phía tất cả mọi người lên án mình trong phòng.
Không biết có phải ảo giác không, bọn họ lại cảm giác người nhìn mình không phải Tô Lạc Ương, mà là một con quỷ đến từ tuyết sơn vạn năm, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống rất nhiều.
Hơi thở phát ra trên người Tô Lạc Ương cũng hấp dẫn Hạ Dục Phong đang nằm trên bàn phải ghé mắt, nhìn khí thế và dáng vẻ khác biệt với lúc nãy, trên mặt cậu ta hơi mang theo chút kinh ngạc.
Cuối cùng, con ngươi Tô Lạc Ương đặt trên người Dương Lệ, liếc cô ta một cái, đôi môi đỏ chót kéo một độ cong nhàn nhạt: “Cô Dương, ba mẹ dạy em thế nào thì cô biết gì chứ. Em chỉ cần biết cô là một giáo viên không có đạo đức là đủ rồi!”
Tuy Dương Lệ hơi sợ hãi với khí thế của Tô Lạc Ương, nhưng sau đó nghĩ đến chuyện một học sinh thì có thể có khí thế quái gì? Huống chi cô còn dám mắng cô ta là giáo viên không có đạo đức, lập tức tức giận đến đến mũi cũng đỏ lên: “Em, em còn dám mắng tôi là giáo viên không có đạo đức!”
“Đúng, những chuyện không làm em sẽ không nhận, một giáo viên có đạo đức chưa phân rõ trắng đen sẽ tùy tiện bôi nhọ học sinh? Một giáo viên có đạo đức như cô sẽ tùy ý nhục mạ ba mẹ học sinh sao? Tất cả chuyện này đều là giáo dưỡng mà giáo viên nên có?”
Giọng của Tô Lạc Ương cực kỳ vang dội, chẳng những học sinh trong phòng có thể nghe thấy, mà những người cách phòng học rất xa cũng nghe được. Mấy học sinh đang hóng hớt kia cũng cảm thấy Tô Lạc Ương nói có chút đạo lý.
Hơn nữa bọn họ cũng nghe thấy mấy câu không nên phát ra từ miệng giáo viên của Dương Lệ, nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Dương Lệ cũng có chút khinh thường.
Một giáo viên không có đức thì không xứng đứng trên bục giảng. Trong lúc nhất thời, học sinh bắt đầu khe khẽ bàn tán, nhưng kiêng kị chuyện Dương Lệ vẫn là cô giáo, bọn họ cũng không dám nói quá to.
Cho dù như thế, Dương Lệ vẫn có thể nghe thấy một số từ cực kỳ nhạy cảm, gì mà nhục mạ học sinh, nhục mạ gia trưởng cũng nói ra.
Dương Lệ tức giận đến mức khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh, ánh nhìn với Tô Lạc Ương cũng càng thêm chán ghét, thế mà con bé này dám làm cô ta mất hết thể diện.
Dương Lệ tức giận lấy sách gõ gõ lên bệ cửa sổ; “Tô Lạc Ương, em đừng trốn tránh nữa, lập tức lập tức ra khỏi phòng lau chùi quét dọn sạch sẽ cho tôi!”
“Vì sao em phải ra?”
“Không phải em làm, vì sao phải thừa nhận!” Giọng nói lạnh nhạt của Tô Lạc Ương lại vang lên!