Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng

Chương 43: Thứ Như Phẩm Vị, Đúng Là Không Thể Cưỡng Cầu 1

Edit by Chang

Tô Lạc Ương gỡ khẩu trang và mũ trên mặt xuống, sau đó thân mật kéo Diệp Vũ Họa, đi vào gác mái nhỏ của nhà mình.

Tô Lạc Ương cố ý tha cho người nào đó, nhưng người nào đó hình như không muốn buông tha cô.

Chỉ thấy Phương Lệ Yến mặc giống như chim khổng tức uốn éo đi đến trước mặt hai người, cố ý chặn đường, giọng nói chua chát như ma âm rót vào màng nhĩ Tô Lạc Ương: “Ồ, Lạc Ương trở lại rồi sao, chỗ bác cả vừa vặn bảo người hầm canh gà, có muốn ăn vài chén rồi về không?”

Tô Lạc Ương cảm giác lúc Phương Lệ Yến nói chuyện, tay của Diệp Vũ Họa lại không nhịn được rụt lại.

Con ngươi Tô Lạc Ương hơi trầm xuống, xem ra chuyện mẹ tới chủ trạch không thể không liên quan đến người phụ nữ này!

Diệp Vũ Họa muốn nói gì đó nhưng bị Tô Lạc Ương ngăn lại, sau khi cho bà một nụ cười yên tâm, cô chợt tiến lên hai bước, sắc mặt lười biếng: “Không đâu ạ, canh gà của bá cả quý như thế, sao Lạc Ương có thể không biết xấu hổ mà ăn chứ, ngài vẫn nên để lại cho đứa con gái không có phẩm vị kia của mình đi!”

Vốn nghe hai câu đầu còn có vẻ rất vừa lòng, nghĩ thầm con nhỏ Tô Lạc Ương này cũng có chút hiểu lấy mình. Nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng thì sắc mặt lại nhanh chóng thay đổi, bà ta chỉ vào mũi Tô Lạc Ương gào lên: “Cái đồ quê mùa không có giáo dưỡng nhà mày, mắng ai không có phẩm vị hả!”

Tô Lạc Ương cũng không tức giận, con ngươi lười biếng quét về phía quần áo trên người Phương Lệ Yến. Khuôn mặt hiện lên vẻ ghét bỏ, sâu xa nói: “Mấy thứ như phẩm vị đúng là không thể cưỡng cầu!”

Dứt lời, Tô Lạc Ương không hề để ý tới con khổng tước đang dựng lông bên cạnh nữa, cô kéo Diệp Vũ Họa vòng qua Phương Lệ Yến: “Mẹ, đi thôi!”

Trên đường đến gác mãi, trên mặt Diệp Vũ Họa vẫn hiện lên vẻ lo lắng, Tô Lạc Ương cũng nhìn ra được: “Mẹ, mẹ đang sợ gì thế?”

Bà xoa xoa đầu Tô Lạc Ương, sự lo lắng kia càng sâu hơn: “Con bé ngốc nhà con, mẹ đang lo cho con đấy, lúc nãy vì sao con lại muốn đối đầu với bác cả, nếu bà ta muốn đối phó với con thì phải sao đây?”

Quả nhiên mẹ đang trách chuyện cô đối đầu với Phương Lệ Yến lúc nãy: “Mẹ, loại người như Phương Lệ Yến không xứng làm bác cả của con, bà ta ức hϊếp mẹ, chẳng lẽ mẹ còn muốn con ngồi chờ chết sao?”

Diệp Vũ Họa hoàn toàn không ngờ con gái sẽ nói vậy, vô cùng cảm động nhưng vẫn rất lo lắng. Đại phòng luôn áp chế nhị phòng bọn bà, mà hai công ty vận chuyển do chồng mình phụ trách cũng bị anh cả đè nặng, nhiều năm mà vẫn luôn nửa vời.

Sở dĩ bà luôn nén giận trước mặt Phương Lệ Yến cũng đều vì muốn sống sót ở nhà họ Tô. Nếu một ngày bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô, vậy hậu quả hoàn toàn không dám tưởng tượng, bà và chồng không quan trọng, nhưng nếu con gái có sơ xuất gì, vậy hai người nên làm gì đây?

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con là Tô Lạc Ương, con sẽ không để bọn họ ăn hϊếp mình, càng sẽ không tùy ý để bọn họ làm hại đến ba mẹ.” Tô Lạc Ương nắm lấy tay Diệp Vũ Họa, sự kiên định trong mắt làm người ta không rời mắt được: “Hai người đã bảo vệ con nhiều năm, cuối cùng con cũng đã trưởng thành, con gái nhất định sẽ cho tất cả mọi người biết, chúng ta không phải dễ chọc!”