Edit by Chang
Bảy tám nữ sinh đứng nhao nhác bên bàn Tô Lạc Ương, trong đó có một nữ sinh cầm đầu gõ gõ bàn của cô: “Tô Lạc ương, Lạc Trạch nghe tin cô trở lại nên muốn gặp cậu đấy!”
Tô Lạc Ương vẫn tiếp tục ngủ, sao có giấc ngủ mà cũng không được an phận thế?
Nữ sinh cầm đầu thấy Tô Lạc Ương không phản ứng mình, mày liễu nhướng lên, trực tiếp kéo tay Tô Lạc Ương rồi nhấc lên.
Tô Lạc Ương giống như tôm mềm oặt bị nữ sinh kia lôi đi, mới đầu nữ sinh cầm đầu chỉ muốn kéo Tô Lạc ương lên mà thôi, không ngờ cô lại trực tiếp đảo về phía bọn họ.
Tô Lạc Ương trực tiếp ngã xuống trên người mấy cô gái đó, cuối cùng đám nữ sinh kia bị cô đè dưới thân.
Khóe miệng Tô Lạc Ương hơi cong lên, sau đó phủi phủi người không chút bụi bặm của mình mới chậm chạp đứng lên, rũ mắt nhìn về phía mấy nữ sinh đã ngã thành một đoàn: “Ngại quá, vừa rồi còn chưa ngủ tỉnh!”
Cả lớp lập tức trầm mặc!
“Phốc!” Không biết là ai không nhịn được cười, lúc này khiến cả lớp trực tiếp cười ầm ầm phá lên.
“Ha ha ha, ha ha ha!”
Mấy nữ sinh kia bắt đầu đứng lên, vẻ mặt nữ sinh cầm đầu kia xanh mét, cô ta không ngờ mình lại bị Tô Lạc Ương chơi một vố nhue vậy.
Ở đây có nhiều người nên cô ta không muốn phát tác, khuôn mặt đen thui nói lại một lần nữa: “Tô Lạc Ương, Lạc Trạch nghe tin cậu trở lại nên muốn cậu đi gặp cậu ấy!”
Tô Lạc Ương không chút nghĩ ngợi đã nói: “Không quen, không rảnh!”
Nữ sinh cầm đầu kia lập tức nở nụ cười: “Tô Lạc Ương, cậu vô dụng quá rồi đấy, chẳng qua bị đá thôi mà. Có thế thôi mà cậu cũng không dám gặp à, đã thế còn dùng lí do xàm xí như không biết này nữa!”
Tô Lạc Ương không trả lời, cô chỉ ngồi trên chỗ mình chờ mãi, đợi mãi. Dù mấy nữ sinh kia nói lời khó nghe hơn nữa, Tô Lạc Ương cũng không phản ứng, chỉ lo chơi điện thoại của mình. Chiếc điện thoại này là một trong những đồ đoi Kỳ Mặc Trần đưa cho cô, cũng là bản mới nhất hiện nay!
Cuối cùng chuông vào học cũng vang lên, lúc này Tô Lạc Ương dời con ngươi từ di động về phía mấy nữ sinh đang kẻ xướng người hoạ, lảm nhảm bên tai kia: “Đến giờ học rồi, các cậu đi được rồi đấy!”
Dứt lời, sắc mặt mấy nữ sinh kia lập tức trở nên xanh mét. Bọn họ tốn một đống nước bọn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tô Lạc Ương đi cùng, kết quả lúc này cô mới phản ứng lại, thản nhiên nói một câu các cậu có thể đi rồi, không phải đang nói khéo một họ lăn đi à!
Nữ sinh cầm đầu cắn răng định chỉ vào Tô Lạc Ương chửi ầm lên, nhưng bạn học bên cạnh lại nhỏ giọng nói: “Chị Lý Kỳ, giáo viên sắp tới rồi, chúng ta đi thôi!”
Lý Kỳ tức giận đến mức hất nữ sinh kia ra, trước khi đi còn không quên nói một câu: “Hừ, Tô Lạc Ương, cậu cứ đợi đấy!”
Nhìn bóng dáng rời đi của Lý Kỳ, Tô Lạc Ương thật sự không biết nên nói gì, nữ sinh này tới đây làm trò hề hả?
Chân trước bọn Lý Kỳ vừa rời đi, chân sau giáo viên đã vào lớp. Tiết học lần này là thầy dạy toán Chu Vũ, lúc này không hề nghe thấy mấy tiếng thúc giục như cô Dương Lệ dạy văn kia.
Chưa đến nửa tiết, Tô Lạc Ương đã ngửi thấy mùi ngon, ngay cả điện thoại có thông báo bên cạnh cũng không nhìn thấy.
Chu Vũ này dạy toán rất thú vị, đôi khi giảng một công thức toán nho nhỏ cũng có thể dạy rất xa. Anh ta dạy rất tinh tế, học sinh thích nhất là nghe anh ta giảng bài, hơn nữa diện mạo cũng rất đẹp trai, vậy nên rất nhiều học sinh thích thú.
Anh ta là thầy dạy toán tài hoa học kỳ này, tuy đã nghe thấy rất nhiều tin đồn trong trường, nhưng anh ta lại cảm thấy Tô Lạc Ương không hề xấu như những lời trong miệng của giáo viên và học sinh kia.