Phương Thiên Nguyên lập tức nuốt Bổ Nguyên đan vào, đan dược đi vào cơ thể, thấm vào ruột gan. Một cảm giác ấm áp bao vây lấy miệng vết thương, giống như dòng nước ấm chảy xuôi làm dịu miệng vết thương, làm cho miệng vết thương bắt đầu dần dần khép lại.
“Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Hợp Hoan Tông.”
“Vâng!”
Lục Tiêu Nhiên đi trước, Phương Thiên Nguyên lập tức đi theo sau.
Hai người vừa mới ra khỏi rừng rậm, Lục Tiêu Nhiên lập tức xoay người tung ra một chiêu Phần Thiên Chưởng, khiến cả khu rừng rơi vào biển lửa vô biên.
Cảnh tượng này làm cho Phương Thiên Nguyên lại câm nín không nói nên lời lần nữa.
Chẳng lẽ sư tôn tuổi chuột?
Vừa rồi hắn đã nghiền xương mấy vị trưởng lão thành tro, đánh vỡ linh hồn, thế mà giờ còn thiêu hủy hết rừng rậm, vậy cũng quá cẩn thận rồi?
Nhưng hắn cũng không dám tùy tiện nói xấu sư tôn, bởi vì tuy rằng đầu óc sư tôn không tốt nhưng tu vi thật sự tốt.
Hai người nhanh chóng đi đến gần Hợp Hoan Tông, Lục Tiêu Nhiên để Phương Thiên Nguyên canh giữa ở xa chứ không được tùy tiện đến gần, đồng thời ném cho hắn một mảnh vải che mặt.
“Bộ lạc Cổ Viên vẫn chưa biết rốt cuộc ngươi có chết hay không, ở Hợp Hoan Tông, kiểu người gì cũng có, chẳng may để lộ tin tức của ngươi sẽ không tránh khỏi nguy hiểm. Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm sư thúc của ngươi.”
“Vâng.”
Trải qua chuyện lúc trước, Phương Thiên Nguyên đã quen với tính cẩn thận của sư tôn, thậm chí chính hắn còn cảm thấy rất có lý.
Điều này làm cho hắn có cảm giác ‘sư tôn này có độc, sẽ lây bệnh.
Lục Tiêu Nhiên sắp xếp ổn thỏa Phương Thiên Nguyên xong, chính mình cũng nhanh chóng đi đến cửa Hợp Hoan Tông.
Kết quả còn chưa vào cửa đã thấy Lý Đạo Nhiên đang ôm hai chân ngồi xổm trước cửa lớn của Hợp Hoan Tông, dáng vẻ như thiếu nữ chịu oan ức, trên cổ còn có hai dấu hôn.
Bên cạnh hắn là một vị tiên tử tiếp khách cũng ngồi chồm hổm dưới đất, đang không ngừng khuyên nhủ an ủi hắn.
“Lý gia, quả thật diện mạo Đại Tráng trưởng lão của chúng ta hơi kém một chút nhưng trong Hợp Hoan Tông chúng ta, kỹ thuật mát xa của nàng thật sự rất xuất sắc. Chúng ta tuyệt đối không có hàng giả, không lừa gạt linh thạch của ngài.”
Lý Đạo Nhiên giận dữ đầy mặt.
“Chó mà! Đó mà là hơi kém một chút à? Dáng người còn lực lưỡng hơn cả trưởng lão luyện khí làm nghề nguội ở Thiên Ma Tông ta, mặt mũi còn đàn ông hơn cả đệ tử gác sơn của Thiên Ma Tông ta, vậy mà dám nói chỉ hơi kém? Ta đến đây bỏ tiền là muốn mát xa à? Ta đến đây làm gì chẳng lẽ trong lòng các người không rõ? Đưa cho ta một người khó coi như vậy, các ngươi không phải lừa tiền thì là gì?”
“Được rồi, Lý gia, ngài không nên tức giận, nếu không ta lại sắp xếp cho ngài hai người một trăm chín mươi tám, nếu ngài đồng ý tăng giá, chúng ta cũng có thể cho ngài chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
“Ngươi thôi đi, lúc ta tới thì hứng thú bừng bừng, tràn ngập chờ mong, bây giờ ta bị các ngươi lừa, hoàn toàn không còn ý tưởng nào nữa. Vừa rồi đến tiểu ta còn tiểu không ra, ngươi có mang hết đầu bảng trong Hợp Hoan Tông các ngươi đến, cởi hết đồ nằm trước mặt ta, có khi ta cũng không thèm liếc mắt một cái.”
“Lão Lý, xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngay lúc này, Lục Tiêu Nhiên xuất hiện làm cho Lý Đạo Nhiên như tìm được ánh sáng rạng đông, đôi mắt to ngập nước kia rốt cuộc không kìm nén được nữa, lập tức chảy ròng ròng như vỡ đê.
“Hu hu hu... Lão Lục, cuối cùng ngươi cũng trở lại, Hợp Hoan Tông bọn họ bắt nạt người, hu hu hu...”
“A....”
Lục Tiêu Nhiên hơi im lặng.
“Ngươi nói chuyện cho rõ ràng trước đã.”
“Ư ư ư... bọn họ tìm cho ta một bà cô xấu xí, còn xấu hơn trưởng lão Hoàng Ngưu, đại sư luyện khí rèn sắt cho Thiên Ma Tông chúng ta. Thật khiến ta ghê tởm, còn trồng hai quả dâu tây trên cổ ta, hu hu hu...”
“Ngươi không thể thay người sao?”
“Bà cô đó không cho đổi, nói nàng vất vả lắm mới được làm việc, ta nói ta trả theo giá đã định, nàng còn không cho ta đi. Xong việc còn muốn tặng ta hai cái dấu hôn, ta không muốn, nàng sẽ không chấm dứt.”
Lục Tiêu Nhiên: “...”
“Ngươi không thể mạnh mẽ rời đi sao?”
“Ta cũng muốn, nhưng bà cô kia là một trưởng lão của Hợp Hoan tông, là cao thủ Sơn Hải cảnh nhất trọng, ư ư ư, ta không đánh lại nàng được.”
Lục Tiêu Nhiên nhìn về phía tiên tử tiếp khách, tiên tử tiếp khách xin lỗi:
“Thật sự rất xin lỗi, đó là một trưởng lão của Hợp Hoan tông chúng ta, chúng ta chỉ là đệ tử, không có quyền quản lý. Nếu Lý gia thật sự oan ức, cũng có thể khiếu nại.”
“Vậy đi đâu để khiếu nại?”
“Ngươi có thể đi Hoàng Thành Đại Chu, tổng bộ Hợp Hoan tông. Nhưng Hợp Hoan tông chúng ta là nơi giải trí hưu nhàn đứng đắn, chỉ so kỹ thuật đấm bóp, mà không phải so giá trị nhan sắc. Vì vậy, nếu không có bất kì điều gì vi phạm quy định, khiếu nại của các ngươi cơ bản sẽ không được xử lý.”
Lục Tiêu Nhiên: “....”
Đến rồi, đây thật sự là xí nghiệp lớn làm dịch vụ độc quyền.
Các tông môn khác tương tự nó ở Đại Chu hoàn toàn là tông môn nhỏ nơi núi rừng, không đủ tiêu chuẩn, còn có thể bị quan phủ Đại Chu dọn dẹp. Ngành này căn bản là độc quyền của một nhà Hợp Hoan tông.
Cho nên hôm nay, Lý Đạo Nhiên thuần túy là người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói ra được.
Hắn vỗ bả vai Lý Đạo Nhiên, khuyên giải:
“Lần này thì thôi, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ. Sau này chúng ta không bao giờ đến Hợp Hoan tông nữa.”
Lý Đạo Nhiên giận dữ nói:
“Nói đúng lắm, sau này dù cả đời ta không chạm vào nữ nhân, toàn thân thối rữa, chết bên ngoài, ta cũng sẽ không đến Hợp Hoan tông!”
“Được rồi, mau trở về tông môn đi, chúng ta đã ra ngoài hơn nửa ngày, không biết tông môn kiểm tra trận pháp có đủ tiêu chuẩn hay không.”
“Đi thôi!”
Lý Đạo Nhiên tức giận rời khỏi Hợp Hoan tông, hai người ra tới ngoài núi, Phương Thiên Nguyên lập tức tiến tới.
“Sư tôn.”
Lý Đạo Nhiên giật mình, chỉ vào Phương Thiên Nguyên, mở miệng nói chuyện với Lục Tiêu Nhiên:
“Tiêu Nhiên, vị này là...?”
“Đây là đồ đệ ta vừa thu nhận, tên là Phương Thiên Nguyên, Thiên Nguyên, vị này là Lý Đạo Nhiên, sư thúc của ngươi.”