Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ

Chương 3: Sư Tôn Này Có Vấn Đề (2)

Quả nhiên, mở hack vẫn mạnh gấp trăm lần so với tự tu luyện.

Loại hack xấu xa này!

Nhìn thì thấy thối, nhưng mà ngửi, lại thật là thơm.

Trưởng lão khảo hạch kia lập tức chạy tới khuyên can.

“Lục trưởng lão, không được đâu, kinh mạch của hắn đã đứt đoạn, ngươi thu nhận hắn, chắc chắn sẽ làm nhục uy danh của ngươi.”

Lục Tiêu Nhiên phục hồi tâm trạng, cười cười.

“Không sao, Chỉ Thủy phong của ta cũng đang thiếu một tạp dịch quét dọn, ta sẽ cho hắn đến đó quét dọn vệ sinh, cũng coi như cho hắn một cơ hội.”

Trưởng lão khảo hạch sờ mũi, ngượng ngùng cười một tiếng.

“Nếu Lục trưởng lão đã khăng khăng như thế, thì chỉ có thể như vậy. Ta lập tức ghi tên hắn vào danh sách.”

“Cảm ơn.”

Lục Tiêu Nhiên ném cho hắn một bình sứ nhỏ, sau đó, một tay xách lên Vân Ly Ca, giống như diều hâu xách gà con, đưa hắn về Chỉ Thủy phong.

Trưởng lão khảo hạch kia mở bình sứ ra, nhìn thoáng qua, nhất thời hít sâu một hơi.

“Hí hí! Là Tụ Khí đan! Quả nhiên không hổ là trưởng lão nội môn, ra tay quá xa xỉ, hoàn toàn không phải là người mà những trưởng lão không chính hiệu như chúng ta có thể sánh được.”

Bên kia, Lục Tiêu Nhiên đưa Vân Ly Ca trở về Chỉ Thủy phong,

Vừa mới ném hắn trên bãi cỏ.

Hắn lập tức đứng ở phía trước Vân Ly Ca.

“Mặc dù ngươi bái ta làm thầy, nhưng trước khi chính thức truyền thụ công pháp cho ngươi, ta muốn nói cho ngươi biết rõ một vài quy định.”

Vân Ly Ca khôn khéo quỳ gối xuống trước mặt Lục Tiêu Nhiên.

“Xin sư tôn dạy bảo.”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu, tiếp theo mở miệng nói:

“Thiên Ma Tông chúng ta, mặc dù trong tên có một chữ ‘Ma’, nhưng cũng không phải là loại tà ma ngoại đạo gϊếŧ người không chớp mắt. Mà là một môn phái võ đạo được hoàng triều Đại Chu thừa nhận. Chữ ‘Ma’, chẳng qua là vì khí phách.”

“Thế nên, thứ nhất, khi ra bên ngoài, ngươi không thể tùy tiện tổn thương dân chúng phổ thông.”

“Thứ hai, gặp phải những kẻ tà ác hại người, phải rút dao tương trợ, làm rạng danh Thiên Ma Tông chúng ta, tuyên truyền cho tông môn, thu hút càng nhiều đệ tử đến đây hơn.”

“Thứ ba, trong tông môn, phải kính già yêu trẻ, đoàn kết hữu nghị, không thể làm xằng làm bậy, kéo bè kết phái.”

“Thứ tư, khi ở bên ngoài, nếu như gặp phải người làm nhục Thiên Ma Tông ta, ngươi nhất định phải ra mặt thay tông môn, không được a dua theo người khác, làm bẩn danh tiếng của tông môn chúng ta.”

“Bốn điều này, chính là môn quy của Thiên Ma Tông chúng ta.”

“Vâng! Đệ tử ghi nhớ.”

Lục Tiêu Nhiên gật đầu hài lòng một lần nữa.

“Tốt lắm, kế tiếp, ta sẽ nói một số quy củ của Chỉ Thủy phong chúng ta.”

“Vâng.”

“Quy tắc của Chỉ Thủy phong chúng ta rất đơn giản, chủ yếu là một chữ ‘cẩu’!”

“Hả?”

Vân Ly Ca không khỏi há hốc mồm, Lục Tiêu Nhiên thì tiếp tục nói:

“Thứ nhất, tất cả quy tắc của Thiên Ma Tông, ngoài điều thứ nhất và điều thứ ba ra, những điều khác đều không cần tuân thủ.”

Vân Ly Ca: “...”

“Thứ hai, chúng ta tuyệt đối không gây chuyện thị phi. Tốt nhất không nên ra khỏi phạm vi của Chỉ Thủy phong, đừng so tài với bất cứ ai, không nên tùy tiện kết bạn, cũng đừng tùy tiện gây thù chuốc oán. Quan trọng nhất là, không bao giờ để lộ ra tu vi thực sự của mình”

Vân Ly Ca: “...”

“Thứ ba, nếu quả thật có người trêu chọc chúng ta, nếu không thể tránh được phải chiến đấu, nhất định phải quan sát tình hình rõ ràng, rồi mới được ra tay.”

“Điểm chính yếu của nó là: Nếu cùng cảnh giới, tốt nhất nên bỏ chạy. Cảnh giới thấp hơn, lấy ra tuyệt chiêu gϊếŧ chết ngay, gϊếŧ xong nhất định phải nghiền xương thành tro, tốc độ phải nhanh, phải làm cho sạch sẽ. Có thể đánh hội đồng thì tuyệt đối không đấu một mình, nếu có thể chạy trốn thì tốt nhất là đừng đánh nhau.”

"Thứ tư, nếu ngươi thật sự gặp phải rắc rối siêu lớn, ví dụ như thế gia viễn cổ hay gì đó, xin đừng tiết lộ tên và chỗ ở của vi sư."

Khuôn mặt của Vân Ly Ca, co giật mạnh một cái.

Qua một hồi lâu, hắn mới coi như miễn cưỡng tiêu hóa, sau đó không nhịn được hỏi thật dè dặt:

"Sư tôn, chẳng lẽ võ giả không phải nên dũng cảm tiến tới, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, không bao giờ lùi bước sao?"

Lục Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng.

"Ngươi uống quá nhiều canh gà à? Ta nói thẳng cho ngươi biết, mặc dù trên thế giới này, đa số mọi người chỉ cần tu luyện dần từng bước, thì sẽ không làm trái quy luật cá lớn nuốt cá bé. Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng đυ.ng tới một loại tồn tại cực kỳ đáng sợ, lại rất không ổn định, chỉ cần đυ.ng tới, cho dù ngươi là Đại Đế, cũng có có thể ngã xuống!"

"Hí~!"

Vân Ly Ca không nhịn được hít một hơi lạnh, mở to hai mắt.

"Trên đời này, sao lại có thể có loại người như vậy?"

"Đương nhiên có! Hơn nữa còn có rất nhiều! Vi sư thống nhất gọi bọn họ là ‘kẻ bật hack’!"

"Kẻ bật hack?"

"Không sai! Cái gọi là ‘kẻ bật hack’, có khả năng là một tên tiểu tử nhà nông mà ngươi xem thường, cũng có có thể là một tên tạp dịch ở bên cạnh ngươi, thậm chí còn có thể, là một tên giống như ngươi, đến cả tu luyện cũng không thể tu luyện."

"Bọn họ thường bị người khác khinh thường nhất, phải hứng chịu mọi sự trào phúng và ấm lạnh trong cuộc sống. Nhưng trên thực tế, vận may của bọn họ ngập trời, vượt xa người thường. Đi dạo ở hàng vỉa hè, cũng có thể phát hiện ra truyền thừa thượng cổ. Xuống một huyệt mộ, có thể chính là cổ mộ của Đại Đế! Rõ ràng là rất nghèo, nhưng luôn có bạch phú mỹ đầu óc bị úng nước, thích hắn, còn mẹ nó một lòng một dạ."

"Dù cho thực lực của ngươi có vượt xa hắn, ép sát từng bước, nhưng trước sau cũng không thể gϊếŧ chết hắn. Cuối cùng, ngươi sẽ phát hiện, tốc độ trưởng thành của hắn, vượt xa tưởng tượng của ngươi. Khi ngươi phản ứng lại, mọi chuyện đều đã muộn. Hắn sẽ gϊếŧ ngươi, sau đó cha ngươi mẹ ngươi, gia tộc của ngươi đều sẽ đi báo thù cho ngươi, cuối cùng bị một mình hắn tiêu diệt sạch. Đây chính là một người chịu chết, cả nhà đính kèm.”