Đảo mắt, thời gian năm năm thấm thoát trôi qua.
Khu dân cư cũ nát, chuông báo thức ồn ào vang lên.
"Mẹ, dậy đi! Nếu không sẽ trễ cuộc thi đó!"
Lâm Mạn mơ màng mở mắt ra, một gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đáng yêu đập vào mi mắt.
Bánh bao nhỏ nằm ở mép giường, mi thanh mục tú, một đôi mắt xinh đẹp, trắng đen rõ ràng, trong suốt không nhiễm một tia tạp chất, lông mi chớp chớp, vô cùng đáng yêu.
"Bắc Bắc... Mấy giờ rồi?" Lâm Mạn nói mê mang một tiếng, có chút chưa tỉnh ngủ.
"Chín giờ rưỡi sáng rồi! Không phải mẹ có cuộc thi lúc mười giờ sao?"
Lâm Mạn lập tức tỉnh táo!
Cô vội vàng bò dậy khỏi giường, rửa mặt thay quần áo.
Căn phòng cô thuê cũng không lớn, một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách nhỏ hẹp miễn cưỡng đặt được một chiếc ghế sa lon nho nhỏ cùng một bàn ăn không lớn.
Mặc dù tiểu khu này cũ nát tồi tàn, đều là nhà xây từ thập niên 80 thế kỷ trước nhưng tiền thuê càng ngày càng cao.
Mặc dù điều kiện ở hơi khó khăn nhưng đủ để hai mẹ con cô tránh nắng tránh mưa.
Lâm Mạn nhìn Bắc Bắc đun nóng sữa bò và mì trứng gà bưng lên bàn ăn thì có chút đau lòng.
Năm năm nay, cô sinh con trước thời hạn, suýt nữa không thể giữ được đứa bé này, thiếu chút nữa chết yểu.
Lúc Bắc Bắc ra đời thân thể yếu ớt, ở phòng bệnh trẻ sơ sinh khoảng ba ngày ba đêm, đã tiêu tốn tất cả tiền tích góp của cô.
Lâm Mạn âm thầm thề, nhất định phải cố gắng cho Bắc Bắc cuộc sống tốt nhất.
"Mẹ, mau ăn sáng đi!"
Bắc Bắc thúc giục một tiếng.
Lâm Mạn ngồi xuống, bưng nóng mì trứng gà nóng hổi, trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Bắc Bắc chống cái má bánh bao, lầu bầu một câu, "Mẹ thi cuộc thi bảo mẫu có được không vậy? Ngay cả Bắc Bắc mà mẹ còn không chăm sóc tốt thì làm sao chăm sóc được người khác?"
Mặt Lâm Mạn chợt đỏ lên.
Hôm nay cô tham gia cuộc thi tuyển chọn bảo mẫu của một gia đình.
Bảo mẫu cũng không phải nghề có thể diện cho lắm, ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt người ta, nhưng vì người môi giới nói tiên lương công việc này cao nhất.
Lương tháng năm chục ngàn.
Năm chục ngàn!
Đây quả thực là một con số mê người!
Vì thế, Lâm Mạn học đủ thứ, chỉ hy vọng hôm nay có thể thành công.
Có công việc này, cô có thể cho Bắc Bắc đến nhà trẻ tốt, mua quần áo đẹp cho cậu bé, nói không chừng, có thể thuê một căn phòng lớn hơn một chút.
Tiểu khu này rồng rắn lộn xộn, khuya về nhà luôn gặp phải mấy quỷ say, trị an rất kém.
Dùng xong bữa sáng, Lâm Mạn liền ra cửa.
Vừa ra đến trước cửa, cô luôn miệng dặn dò, "Bắc Bắc, một mình con ngoan ngoãn ở nhà, người lạ gõ cửa không được mở nhé!"
"Vâng, mẹ cố gắng lên, cố gắng kiếm tiền nuôi Bắc Bắc nhé!"
Lâm Mạn sờ cái đầu nhỏ của cậu bé một cái.
Địa chỉ thi là ở khu biệt thự của Tân Giang Thiên Tỳ.
Đây là chỗ nhân vật nổi tiếng đứng đầu Kinh Đô mới có tư cách ở, tấc đất tấc vàng, giá một căn biệt thự năm trăm ngàn một mét vuông, một ngôi biệt thự sang trọng ít nhất cũng phải mấy trăm triệu.
Đi xe buýt rồi đi tàu điện ngầm sau đó đón xe, Lâm Mạn rốt cuộc đã tới khu biệt thự, vừa muốn vào cửa thì lại bị bảo vệ cửa ngăn cản.
"Từ đã, cô không phải cư dân ở đây?"
Bảo vệ quan sát cô một cái, mặc dù người phụ nữ trước mắt dung mạo tuyệt sắc, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp, nhưng cả người mặc toàn đồ rẻ tiền, có điểm nào giống như người sở hữu nơi này chứ!
Lâm Mạn giải thích, "Tôi không phải người sở hữu mà đi vào có chuyện."
"Cô đi vào có chuyện gì? Nơi này là khu biệt thự đắt tiền hàng đầu Kinh Đô, người bình thường không được phép đi vào có biết không?"
Những thứ ánh mắt nịnh bợ này!
Lâm Mạn cầm thư giới thiệu ra, nhìn một cái, nói, "Tôi tới tham gia cuộc thi tuyển chọn bảo mẫu của nhà họ Kỳ."
"Nhà họ Kỳ?"
Vừa nghe nói nhà họ Kỳ, sắc mặt mấy tên bảo vệ thay đổi kịch liệt.