Ta Rất Mỹ Vị

Chương 27

Em họ của Chu Sâm, Chu Anh năm nay mới tròn 18 tuổi, bữa tiệc do cha cô ta tổ chức cho, mời rất nhiều người. Vì có quan hệ thông gia nên Kha Kha cũng được mời, cô ấy đến nhà họ Chu trước, cùng mẹ Chu chọn quần áo cho Hạ Thì.

“Bác Chu là một người nghiêm túc, cứng nhắc, hôm nay phải mặc đồ đoan trang một chút.” Những bộ lễ phục Kha Kha chọn đều khá trưởng thành và ổn trọng.

Ngược lại thì mẹ Chu lại cảm thấy hoàn toàn có thể theo phong cách hoạt bát, phô bày được sức sống của người trẻ tuổi. Cuối cùng trung hoà một chút, chọn chiếc váy màu tím khói nhạt, mái tóc dài cũng bó lên.

Kha Kha thấy tuy Hạ Thì mất trí nhớ, nhưng tinh thần rất tốt, thậm chí còn tốt hơn trước kia, vô cùng vui vẻ: “Ở nhà nghỉ ngơi vui vẻ lắm nhỉ? Anh mình ở với cậu đến phát chán rồi.”

Hạ Thì ngượng ngùng nói: “Mình cũng bảo anh ấy đi làm lại, nhưng anh ấy không muốn…”

Kha Kha bụm mặt: “Đừng nhét cẩu lương cho mình nữa! Rốt cuộc cậu có mất trí nhớ thật không đấy, vậy mà còn có thể show ân ái được.”

Hạ Thì: “Tuy mình không còn trí nhớ, nhưng vừa thấy A Sâm, mình đã có cảm giác quen thuộc… Mình biết ngay anh ấy là của mình…”

Kha Kha đỡ tường: “Mình, mình không chịu nổi… Tiểu Thì, mình thật sự không ngờ sau khi yêu rồi cậu lại biến thành thế này, nữ thần thoắt cái biến thành cô gái nhỏ.”

Hạ Thì cười: “Không phải cậu giới thiệu cho mình sao?”

“Tuy là thế, nhưng mình cũng không ngờ cuối cùng lại tự lòe mù mắt chó nhé.” Kha Kha đau thương nói.

Sau khi họ rời khỏi đây, Kha Kha gấp gáp không chờ nổi mách lẻo: “Anh họ, anh thật quá hạnh phúc, em thắc mắc sao Tiểu Thì mất trí nhớ rồi mà còn sến như vậy, cô ấy vậy mà nói là dù đã mất trí nhớ nhưng vừa thấy anh đã thấy rất quen thuộc, biết anh là của cô ấy…”

Kha Kha miêu tả sinh động, trong lòng Chu Sâm lại bi thương, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”

Hai chữ rất bình thản, lại như đương nhiên, Kha Kha lại bị lòe mù lần nữa: “Anh họ khác rồi, yêu đương vào cái con người cũng thay đổi.”

“Được rồi, cháu cũng đừng trêu chọc hai đứa nữa, đi thôi.” Mẹ Chu thản nhiên nói.



Lúc đoàn người tới bữa tiệc, khách khứa đã chật nhà.

Hạ Thì kéo Chu Sâm, lần trước ở nhà Thẩm Cẩm Minh, hai người đã công khai nắm tay nhau thể hiện rõ quan điểm thu hút không ít ánh nhìn, đặc biệt là Hạ Thì. Vẫn là câu nói đó, bây giờ cô rất nổi tiếng trong vòng tròn nhỏ ở thành phố X này, ít nhiều nhờ Chu Sâm và Thẩm Cẩm Minh.

Chu Sâm đưa Hạ Thì đi gặp bác trai của anh trước.

Bác trai Chu Sâm là Chu Tĩnh Thư đã hơn 60 tuổi, là anh cả của ba anh, lớn hơn ba anh rất nhiều, trải qua mấy năm tĩnh dưỡng, tinh thần đã tốt dần lên, hai mắt có thần, bên cạnh còn có một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy đang làm nũng, chính là vai chính hôm nay, Chu Anh.

Nhìn nhóm người bọn họ đến, cô ta ngưng cười, đôi mắt to đánh giá Hạ Thì, đợi lúc họ đến gần mới mở miệng chào hỏi: “Chú, cô, anh Sâm, mọi người tới rồi.”

Ba Chu và mẹ Chu đều cười ha ha chúc Chu Anh sinh nhật vui vẻ, lại bảo Chu Sâm tự giới thiệu bạn gái với bác trai và em họ.

“Đây là bạn gái của cháu Hạ Thì.” Chu Sâm nói rất đơn giản, trừ giới thiệu tên họ, càng giống đang nhắc nhở hơn: “Mấy ngày trước cô ấy bị tai nạn xe, mất trí nhớ, vẫn đang trong thời gian dưỡng thương.”

Chu Sâm đã nói vậy ai còn dám gây khó dễ cho Hạ Thì.

Hạ Thì cũng tự nhiên hào phóng chào hỏi Chu Tĩnh Thư, lại chúc mừng sinh nhật Chu Anh.

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Chu Tĩnh Thư nở nụ cười tươi: “Được rồi, làm khó cháu còn phải tới đây mừng sinh nhật Chu Anh, cơ thể không sao chứ?”

Chu Sâm trả lời trước: “Bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng, nên hôm nay chắc chúng cháu sẽ về sớm.”

Chu Tĩnh Thư gật gật đầu: “Nên vậy.”

Ý che chở của Chu Sâm thể hiện rất rõ khiến ba mẹ anh đều mở rộng tầm mắt.

Nhưng Chu Anh thấy hơi tò mò, lại hơi bất mãn. Cô ta và Tôn tiểu thư biết nhau từ nhỏ, thỉnh thoảng còn chơi với nhau, tuy không phải bạn thân gì nhưng cũng nghe Tôn tiểu thư như có như không oán giận Hạ Thì là bạch liên hoa.

Chu Anh là người nhà họ Chu, cô ta biết chuyện cơ thể Chu Sâm có vấn đề cho nên không để ý lời Tôn tiểu thư nói. Nhưng cô ta cho rằng Chu Sâm chỉ ở bên Hạ Thì vì cảm giác thèm ăn, bây giờ thấy Chu Sâm che chở Hạ Thì từng chi tiết nhỏ một, tất nhiên cảm thấy tò mò.

Đồng thời cách nhìn của Chu Anh về Hạ Thì đã hơi khác đi, hay nói đã xây dựng lên một hình tượng cụ thể. Cô gái này hoặc thật sự có sức hấp dẫn khiến anh họ thích, hoặc là giống như lời Tôn tiểu thư nói, dù sao họ ở bên nhau cũng chưa đến ba tháng.

Trước mặt người nhà, Chu Anh không thể thử dò xét nhưng cũng không nhịn được âm thầm để ý.

Để ý rồi Chu Anh mới càng giật mình.

Tiệc sinh nhật của cô ta lần này khác với tiệc lần trước của Thẩm Cẩm Minh, bạn bè cùng lứa tuổi nhiều hơn chút, trong đó phần lớn các cô gái tầm tuổi chị cô ta đều có ý định với Chu Sâm, tất nhiên là không có thiện cảm với cô bạn gái đột nhiên nhảy ra như Hạ Thì, lần trước lại còn trêu đùa Thẩm Cẩm Minh.

Còn trong chuyện này có công lao lan truyền của Tôn tiểu thư hay không thì cũng không biết được.

Tóm lại trong tình huống như thế, tuy Chu Sâm giữ Hạ Thì sát bên người nhưng cũng không tránh được một vài cô gái đi qua ngấm ngầm hại người.

Chỉ là ngấm ngầm đâm chọc mà thôi nhưng Chu Sâm khắc trách cứ đối phương vô cùng nghiêm khắc, ầm ĩ trước mặt đông người như vậy, nói mấy câu đơn giản cũng đủ khiến mấy cô gái yếu ớt đó khóc hoa lê đái vũ*.

* Hoa lê đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Chu Anh ôm tâm trạng hóng chuyện, lấy tư cách chủ nhà bước đến hòa giải tiện thể hóng hai lỗ tai - anh họ thật sự không nể tình, giọng điệu này không khác gì lúc anh nói với cấp dưới của mình. Trước đây khi gặp một số cô gái không biết điều, anh cũng chỉ coi thường thôi, chỉ vậy mà lực sát thương đã đủ lớn rồi.

Con gái mấy ai chịu được lời nói nặng, tự thấy tủi thân, cùng lắm chỉ là nói mấy lời ám chỉ thôi mà Chu Sâm lại làm to chuyện khiến ai cũng nhìn qua, không biết còn tưởng bọn họ mắng chửi Hạ Thì.

Trong bữa tiệc của Chu Anh, cô ta lại đích thân đến dẫn người đi nên Chu Sâm cũng bỏ qua. Nhưng làm ầm ĩ đến mức này, trong tình huống cằm của những người hóng hớt cũng sắp rớt hết, không còn ai dám nói gì không lịch sự nữa.

Mà lúc này Hạ Thì lại không hề nói một chữ, thoạt nhìn cứ như hoàn toàn là Chu Sâm vì yêu mà ra mặt.

Đây vẫn là Chu Sâm sao?

Rất nhiều người tự hỏi trong lòng.

Đối với người em họ là Chu Anh mà nói, cảm xúc này càng rõ hơn, cô ta thực sự rất tò mò về đế nữ Dao Thảo này.

Tiếp tục chú ý, Chu Anh lại nhìn thấy Hạ Thì và Chu Sâm ra sân thượng, không biết hai người to nhỏ cái gì, Hạ Thì bỗng ôm cổ Chu Sâm, chủ động hôn anh… Chậc chậc, hình ảnh đó thật ngọt ngào.

Chu Anh híp mắt, cảm nhận sâu sắc vị Hạ tiểu thư này có lẽ thật sự giống như những gì Tôn tiểu thư nói, không đơn giản.



Hạ Thì nói với Chu Sâm: “Em rất… muốn ăn anh.”

Chu Sâm: “…”

Hạ Thì: “Haizz, nhưng anh là bạn trai em mà! Đúng không?”

Chu Sâm không phân biệt được Hạ Thì đang thử hay trêu đùa, hay cái khác, chỉ im lặng chống đỡ.

Hạ Thì: “Vậy nên hôn một cái đi, em bảo đảm không cắn anh.”

Hạ Thì nói, hai tay treo trên cổ Chu Sâm, nhón chân hôn. Hai cánh môi cô mềm mại in lên đôi môi Chu Sâm, trằn trọc mυ'ŧ vào, như đang nhấm nháp một món ăn ngon.

Nụ hôn dài xong, Hạ Thì hơi buông tay, đặt trên vai Chu Sâm, ngón tay cọ cọ vào môi dưới ướŧ áŧ của Chu Sâm, cảm thán nói: “… Anh thật ngọt.”

“…” Mặt Chu Sâm đã ửng đỏ thẹn thùng.



Lúc này trong vườn hoa ngay dưới sân thượng truyền đến tiếng ồn ào, Hạ Thì nhìn nhìn, là một trai hai gái đang vui đùa ầm ĩ cách đó không xa, bọn họ cũng không đè thấp giọng, có thể nghe thấy rất rõ.

“Em mặc kệ, cuối tuần em muốn đến thành phố A dạo triển lãm!”

“Không được, A Chương đã nói sẽ đưa tôi đi chơi súng sơn.”

Nam nói: “Ừ, đã nói rồi, đi chơi súng sơn trước.”

Cô gái đầu tiên tất nhiên không vui: “Hừ!”

Nam bèn đùa giỡn: “Đừng giận mà, chơi xong chúng ta đi cắm trại… Hê hê hê…”



Tay Hạ Thì chống cằm, quay đầu nhìn Chu Sâm, như đang trêu chọc nói: “A Sâm, sao tình yêu của chúng ta lại không muôn màu muôn vẻ như người ta vậy?”

Hạ Thì nói chuyện luôn khiến người khác không hiểu cô có ý gì, ban đầu lúc nào Chu Sâm cũng trong tình trạng sắp sụp đổ, thường xuyên bị cô dùng lời nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nghe kiểu gì cũng thấy như đang thăm dò - mà cũng có thể thăm dò thật – nên càng căng thẳng, thực sự không dễ dàng.

Chu Sâm hơi hơi nhíu mày nói: “Nếu em muốn chơi, chúng ta cũng có thể đi.”

“Anh không cần có biểu cảm này đâu, không phải em đang trách anh.” Hạ Thì thân mật sờ sờ vai Chu Sâm, nhu tình như nước nói: “Tuy tình yêu của chúng ta không muôn màu muôn vẻ, nhưng mà chúng ta có nhiều vị!”

Chu Sâm: “…”