Bên ngoài có hai Hợp Thể Cảnh đỉnh cao cùng một đám thuộc hạ.
Tân Trạm bị Chu Tùng Sinh đuổi gϊếŧ, không biết sống chết thế nào.
Bọn họ ngoài việc cạn kiệt linh lực thì còn bị thương nặng, không có khả năng trở lại.
“Tất cả là lỗi của ba, vì đã không nhìn thấu tham vọng dã thú của Diệp Trảm Long trước đây, để cho nó giải quyết việc của nhà họ Diệp, tạo cơ hội cho nó bồi dưỡng tay sai và liên hệ với Cực Hỏa Tông”
Ông cụ Diệp đôi mắt ươn ướt, giọng nghẹn ngào.
Ông ấy không sợ chết, nhưng nhìn thấy nền móng mà nhà họ Diệp đã xây dựng hàng ngàn năm trước, đành phải giao cho kẻ phản bội, từ đó nhà họ Diệp sẽ được Cực Hỏa Tông sử dụng. Điều này khiến cho ông cụ Diệp không cam lòng.
“Ba, đừng nói nữa”
Diệp Long Xuyên và những người khác cũng đỏ mắt, tay nắm chặt lại.
Bọn họ hận là không thể lập tức ra ngoài liều mạng với đám người Diệp Trảm Long, nhưng dù có liều mạng thì cũng không thể làm gì được đối phương.
Bên ngoài đại sanh vang lên những tiếng nổ ầm ầm, chẳng mấy chốc những viên gạch vụn đó đã bị đám người Diệp Trảm Long đánh tan tành.
Mọi người qua tấm màn sáng, đối diện lẫn nhau.
“Ha ha, không ngờ các mấy người ở lại trong đại sảnh lại có sự chuẩn bị như vậy. Nhưng tấm màn sáng này, mấy người có thể duy trì nó trong vòng bao lâu?” Diệp Trảm Long lơ lửng trên không, lạnh lùng nhĩn xuống mọi người phía dưới.
“Với thể chất của ba, nếu muốn khôi phục lại Độ Kiếp Cảnh tu vị, sợ rằng một đến hai ngày cũng không đủ.”
Lúc này ông ta đang có tâm trạng rất vui, tất cả những gì còn sót lại bây giờ đều nằm trong những tấm màn này.
Chỉ cần ông đập nát nó, sau đó gϊếŧ sạch những người ở trong, chính ông ta sẽ trở thành người đứng đầu của nhà họ Diệp, không ai dám chống lại hay chất vấn ông ta nữa.
“Trảm Long, nhà họ Diệp tao đây có thể giao cho mày, nhưng mày hãy buông tha bọn họ, được không.”
Ông cụ Diệp thở dài, cho dù không bằng lòng, nhưng vẫn phải cúi đầu xin tha.
“Hiện tại muốn cầu xin sao? Đã quá muộn rồi”
Diệp Trảm Long lạnh lùng nói: “Ba, nếu lúc đầu ba có thể đối xử tốt hơn với con, có lẽ con đã cho bọn họ một con đường sống sót, nhưng việc đã đến nước này rồi thì không một ai được sống sót.”
“Diệp Trảm Long, tao có lỗi với mày ở chỗ nào, mày tại sao lại phản bội nhà họ Diệp?” Ông cụ Diệp tức giận nói.
“Ba có lỗi với con ở chỗ nào à?”
Nói đến đây đáy mắt Diệp Trảm Long chợt lóe lửa giận, vẻ tươi cười cũng mang theo nét dữ tợn.
Dù sao thì cũng đã năm chắc phần thắng trong tay, Diệp Trảm Long cũng không sốt ruột, ông ta muốn giáp mặt nói rõ ra tất cả những khó chịu của mình trong suốt nhiều năm qua.
“Ba, ba tỉnh lại cũng tốt, con cũng muốn nói chuyện một lúc với ba”
“Đến lúc này ba còn hỏi con như vậy? Vì xây dựng nhà họ Diệp mà con phải chịu vô số vết thương, cả nhà họ Diệp này chỉ có con là có công lao to nhất. Nhưng con nhận được những gì?”
“Huyết thống của con không thuần khiết, không thể thông qua thánh trì để trở thành gia chủ nhà họ Diệp, nhưng con còn có đứa trẻ, vì sao nó không thể kế nhiệm chức vị gia chủ?”
“Con năm quyền to trong tay thì ba lại để cho các trưởng lão khác phân tán bớt quyền lực của con, rõ ràng là ba đang đề phòng con” Diệp Trảm Long hét lớn.
“Nhà họ Diệp lựa chọn gia chủ là chọn người ưu tú từ những đứa con nối dòng có huyết thống thuần chủng, tu vi thiên phú, đứa trẻ Văn của mày cũng có tư cách làm người thừa kế như vậy, tao còn có lỗi gì với mày sao?” Ông cụ Diệp trừng lớn mắt, tức giận râu tóc đều dựng đứng lên.