Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2288

Chương 2288

Bản thân anh ta đã dùng một một lượng linh châu quý báu lớn như vậy, kết quả lại lãng phí đi cơ hội, không những vậy mà còn bị cướp bởi cùng một nhóm người quen thuộc.

“Thật trùng hợp, Long Thần. Tuy nhiên, tiên thảo đã được chúng tôi phát hiện ra trước.”

Tân Trạm nhìn thấy Long Thần, anh cũng hơi sững sờ, thầm nghĩ đúng là trùng hợp.

Tuy nhiên Long Thần không áp chế được cơn tức giận, anh †a đột nhiên mở miệng, đồng thời lấy ra cự tháp màu đen, rõ ràng là có ý tứ cảnh cáo đối phương.

“Khương Thời Miễn, anh đúng là may mắn, Long Thần tôi khâm phục anh thực sự”

Long Thần miễn cưỡng thu hồi ánh mắt nhìn tiên thảo ở phía sau Tân Trạm, áp chế cảm xúc trong lòng, cắn răng rời đi.

Nhẫn, bản thân phải nhẫn nhịn.

Hiện tại, thế lực của băng đảng Ngọc Quỷ còn chưa đủ mạnh, thực lực của bản thân không lớn, cũng không phải đối thủ của bên kia, nếu tùy hứng ra tay, ngược lại người tổn thương sẽ là chính mình.

Khi quay đầu lại, ngón tay của anh ta khế giật giật, bắn ra một số vật nhỏ, sau đó liền đứng dậy rời đi.

“Bang chủ, lãng phí hai lần cơ hội, để Khương Thời Miễn chiếm được lợi, anh cam tâm sao” Sau khi bay đi được một lúc, mấy tu sĩ thân cận khó chịu nói.

“Chuyện nhỏ không nhịn sẽ không làm được việc lớn, hiện tại chúng ta không đủ người, không phải đối thủ của Vương Thời Miễn. Nhưng khi mọi người tập hợp lại, sẽ không phải nhẫn nhịn như vậy nữa” Long Thần nheo đôi mắt lại, hừ lạnh một tiếng.

“Hơn nữa, chúng ta cũng không tìm được nơi cất giấu kiếm tiên. Ngươi thử nghĩ xem, chúng ta có thể dùng bảo vật linh châu để tìm kiếm tiên thảo, vậy Khương Thời Miễn dựa vào cái gì?”

“Bang chủ, ý của anh là, đối phương cũng có bảo vật linh châu?”

Đôi mắt của tên thuộc hạ cũng lóe lên tia sáng.

“Đúng vậy, cho nên trước khi dời đi tôi đã rắc truy hồn trùng sái vào đó, vật đó sẽ theo dõi bọn họ, đồng thời truyền lại tin tức cho chúng ta. Chờ đến khi chúng ta đủ người, chúng †a sẽ không phải kiêng nể mà lao lên chém gϊếŧ chúng đầu tiên”

Trên mặt Long Thần hiện lên sự thâm độc.

“Khương Thời Miễn đã hai lần đoạt đi cơ hội của tôi, tôi không những muốn cướp nó về mà còn muốn lấy mạng của anh ta, ở chiến trường ma tiên chém gϊếŧ không kiêng nể, cho dù môn chủ của Cửu U cũng không làm gì được tôi.”

“Bang chủ anh minh, tôi sẽ truyền tin ra ngoài, yêu cầu các anh em tập hợp” Người thuộc hạ thân cận của anh ta nói bằng giọng điệu nịnh nọt.

“Khương Thời Miễn, anh cứ chờ đấy” Long Thần hừ lạnh, hiện tại anh ta không nghĩ sẽ tiếp tục dùng bảo vật linh châu, còn cơ hội cuối cùng, nhất định phải để dành đến khi có cơ hội tiêu diệt đối phương.

Bên kia, sau khi đã thu được kha khá tiên thảo, Tân Thiên chuẩn bị khống chế thuyền bay Tiên Chu để rời đi.

Tuy nhiên vào lúc này, Tân Trạm lại nhìn về phía mấy người kia rồi lên tiếng.

“Nhị ca, Ngô Bình Nhi, mấy người cứ duy trì tư thế bình tĩnh giống như không nghe thấy tín hiệu truyền âm của tôi.”

Giọng nói của Tân Trạm truyền đến, hai người ngạc nhiên, không rõ chuyện gì, không có thắc mắc gì, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Sau đó thuyền bay Tiên Chu bay lên, Tân Trạm hóa ta một chiếc bình sứ, ngay khi linh khí vừa di chuyển, bột thuốc bên trong tản ra, bao phủ quanh thuyền bay Tiên Chu.

Thuốc này hít vào cũng không có hương vị gì, thấy hành động của Tân Trạm dừng lại, hai người càng không hiểu gì.

“Được rồi sao?” Ngô Bình Nhi hỏi.

Tân Trạm gật đầu, vươn tay cầm lấy.