Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1707

Chương 1707

“Nhờ có bà giúp, Tiên tôn đã tỉnh lại rồi” Tân Trạm nói.

Nghe tin Tiên tôn tỉnh lại, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cái chết của bà lão khiến ai cũng có chút xót xa.

“Tuy nhiên, ông ấy đã ngủ quá lâu, cần một lượng lớn nội đan yêu thú hoặc linh thạch để hồi phục. Tôi ở đây không đủ.”

“Chúng tôi cũng có cái này, vậy thì giao cho anh” Liễu Mộng gật gật đầu, mọi người không chút do dự.

Họ mở túi đựng đồ và lấy ra tất cả những viên linh thạch bên trong mà họ có trong tay, mà không chút do dự.

Những viên linh thạch này được chất thành đống ở một chỗ, trong đại sảnh rộng lớn và cao chót vót này, một ngọn đồi nhỏ được chất thành đống.

Tất cả mọi người đều tích trữ, và tại thời điểm này, không ai có ý tưởng giấu giếm trong đầu.

Chuyện sống chết là chuyện lớn, thiếu đi linh thạch cũng tổn thất nỏ, nếu mà mất mạng, thật là tổn thất lớn.

Tân Trạm gật đầu, anh vươn tay vẫy vẫy, trên đường đi gϊếŧ chết tất cả người tu luyện cùng yêu thú, đan thạch thu được liền bay ra ngoài.

Những viên đan thạch này trôi lơ lửng trước mặt mọi người.

Sau đó, Tân Trạm vươn tay nắm lấy, mấy viên yêu đan nổ tung, khí tức tuôn ra, không ngừng bị Tân Trạm nuốt vào, hóa thành tiên khí.

“Quá chậm, quá chậm”

Như Ý Tiên Tôn cảm khái một hồi, không khỏi lắc đầu cau mày: “Một nửa bổn nguyên lai của cậu ở đây, Tố Thế ma tôn rất nhanh có thể hấp thu, tốc độ hấp thu của cậu là không đủ. “

“Tiền bối, có lẽ đối với ngài hấp thu sẽ nhanh hơn”

Tân Trạm cũng là dứt khoát, trực tiếp thả nguyên thần đang bị giam giữ.

Mặc dù Như Ý Tiên Tôn là một Tàn hồn còn sót lại, nhưng ông ta vẫn có mắt nhìn và khả năng khống chế mạnh mẽ, điều này chắc chắn mạnh hơn rất nhiều so với bản thân anh.

“Thiếu chủ nhỏ, cậu có dũng khí, không sợ tôi làm chuyện xấu. Với tính cách của cậu, nếu lớn lên ở thời cổ đại, nhất định là nhân vật một phương.”

Như Ý Tiên Tôn sửng sốt trong chốc lát, không ngờ Tân Trạm lại dứt khoát như vậy.

Ông ta cảm kích gật đầu, trong lòng đột nhiên bay vào Tân Trạm.

Nguyên thần đại diện cho nơi lưu giữ ký ức.

Đây là lần đầu tiên Tân Trạm buông bỏ tất cả ký ức của mình, để cho người khác khám phá.

Tất nhiên, đó cũng là một hành động bất đắc dĩ, xét cho cùng, tình thế cấp bách phải như vậy.

Và Tân Trạm tin rằng linh hồn còn sót lại của Như Ý Tiên Tôn sế không làm hại mình.

Sau bao nhiêu ký ức, Tân Trạm đã có thể đánh giá được ông ta là người như thế nào.

Sau khi Như Ý Tiên Tôn bay tới, ngay lập tức nắm bắt mọi thứ trong Tân Trạm.

“Thế giới kỳ lạ, thế giới kỳ lạ”

Như Ý Tiên Tôn cau mày, đại khái lướt qua cuộc sống từ lúc sinh ra của Tân Trạm đến khi trở thành con rể nhà họ Lâm rồi dấn thân vào con đường tu luyện.

“Thằng nhóc, cũng đủ lận đận” Như Ý Tiên Tôn xúc động nói.

Nhưng mà, ông ta cũng không quá kinh ngạc, Thượng giới đại lục là Tiên Giới, Hạ Giới có ngàn vạn, ông ta đã từng nhìn thấy đủ loại người vô cùng kì lạ.

Như Ý Tiên Tôn không có hứng thú dò xét chuyện riêng tư của Tân Trạm, ông ta không ngừng tăng tốc độ, khiến tâm của Tân Trạm có chút đau đớn.

Cuối cùng, hình ảnh Như Ý Tiên Tôn rơi vào trong nơi yêu thú nuốt mặt trời, một giây đó Tân Trạm nhận ra được quy luật.

Tân Trạm thành công hấp thụ nguyên lí, và anh rất kinh ngạc.