Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2394

Chương 2394

“Ngạn Tiên, tại sao lại cho cậu ta nén hương đó? Không phải đã nói trước để cho cậu ta tự mình đoán ra hay sao?”

Đợi cho Tân Trạm rời đi, Sí Ma có hơi không bằng lòng.

“Nén hương này của tôi cũng không phải thẳng tay đưa cho cậu ta báu vật luôn, chỉ là cho cậu ta cơ hội chọn một trong mười cái mà thôi.” Ngạn Tiên cười nói.

“Nếu như người này có thể chọn ra được vật có ẩn chứa căn nguyên thời gian trong số mười rương bảo vật, vậy đó cũng là tiên duyên của cậu ta. Tôi đâu có phải là Ma Tu, không làm được dứt khoát như thế”

“Hừ, dối trá “

Sí Ma híp mắt nhìn ông ta, cũng không nói gì thêm nữa.

Chọn một trong mười, tên nhóc này hoàn toàn không có cơ hội để mà chọn ra một vật bị ngăn cách bởi chiếc rương bảo vật được che đậy kỹ càng khỏi tất cả sự dò xét của thần hồn.

Ông ta xé rách một khoảng không gian, vị trí của Tân Trạm đang đứng hiện ra ở trước mặt bọn họ.

Rõ ràng những gì vừa mới nói trước đó đều là lời nói dối.

“Nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

Trong không gian giấu bảo vật này, Tân Trạm lơ lửng trong đó, nhíu chặt đôi lông mày.

Bản thân lúc này giống như đang đặt mình trong dải ngân hà, bốn phía xung quanh bị ánh sáng thần kỳ của rương bảo vật bao quanh giống như một ngôi sao tỏa sáng.

Tùy tiên quét một lượt, số lượng hàng ngàn vạn, mà phạm vi trôi lơ lửng dường như cũng không nhìn được tới điểm cuối.

Nếu như muốn tìm kiếm căn nguyên thời gian trong số nhiều bảo vật như thế này, quả thực là một chuyện viển vông.

“Đây là phần thưởng của chiến trường tiên ma, cũng có nghĩa là trong số những báu vật này vừa có Tiên quyết lại vừa có Ma công. Nếu như chính mình không tìm thấy căn nguyên thời gian kia, có được Tiên quyết cũng bằng không. Nếu mà lấy được Ma công thì gần như cũng lãng phí”

Tân Trạm nhíu mày, không rõ tại sao phần thưởng này lại phải sắp đặt phức tạp như vậy.

Anh không hề châm nén hương trước mà bay lượn xung quanh một vòng, xác nhận sự lớn nhỏ của không gian này một chút.

Nhưng Ngạn Tiên có nói, nén hương này chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi hơn ba trăm mét có vật chưa căn nguyên thời gian hay không, cho nên chính anh bắt buộc phải tính toán cẩn thận.

Dù sao có thời gian ba ngày, Tân Trạm cũng sẽ không hấp tấp quá mức mà đánh mất cơ hội.

Đợi đến khi tính toán được ổn ổn rồi, Tân Trạm tìm được một nơi có nhiều rương bảo vật nhất, lúc này anh mới lấy nén hương ra, dùng linh hỏa châm hương.

“Quả nhiên không có chuyện may mãn như vậy.”

Nén hương này tỏa khói nghỉ ngút, Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu. Rương bảo vật xung quanh không hề có bất kỳ phản ứng nào, điều này chứng tỏ rương bảo vật bản nguyên không có trong khu vực này của anh.

Ánh sáng ngôi sao trên ấn đường của anh nháy lên, anh trực tiếp mở dịch chuyển Càn Khôn.

Sau đó phối hợp với Thiên hỏa bộ, Tân Trạm nhanh chóng vυ't đi mất.

Với linh quang bao vây làm cho nén hương không đến mức tắt đi, chỉ trong nháy mắt Tân Trạm đã bay qua từng khoảng từng khoảng khu vực khác nhau.

“Tân Trạm, có rồi!” Phù Ma đột nhiên quát to một tiếng.

Đồng thời Tân Trạm cũng đã phát hiện một làn sương khói rõ ràng ngưng tụ lại thành sợi mảnh nhẹ nhàng bay về phía rương bảo vật bên tay trái.

Lễ nào lại đơn giản như vậy sao?

Tân Trạm hơi hoảng hốt. Suy nghĩ lâu như vậy đã có được kết quả rồi.

Bay người qua bên đó, bàn tay Tân Trạm đặt lên trên rương bảo vật, nhất thời từ từ xuất hiện một lực đẩy.