Chương 1742
Ông ta vừa mới nhập vào người thử pháp của Sài Chính Đạo, cư như đoạt xá vậy, thân xác đoạt xá bị hủy, phản phệ lập tức truyền tới nguyên đến trên nguyên thần của ông ta, giống như bị ngàn vạn kim thép đâm vào trong óc vậy.
“Thôi xong đời rồi, Ma Tôn cũng bộ dạng tham thở như thế, dự là ông ta đang gạt mình, căn bản không có sức mạnh thoát khỏi khó khăn, muốn dựa vào mình mà liều mạng, mình bình lựa rồi, lần này nhất định thua, trôn”
Sài Chính Đạo mặt lộ ra vẻ hoang mang, lúc này trong đầu đã rối như tờ giò vậy, nỗi sợ hãi quá lớn này khiến hắn gần như mất khả năng suy nghĩ.
Hắn cực kỳ hận Tân Trạm, nhưng khi nhìn thấy khi tức mạnh mẽ của ánh sáng vàng, khiến hắn sản sinh ta một loại cảm giác hoảng sở.
Cộng thêm Tố Thế Ma Tôn, nhìn như bị trói buộc rất chỉ là chắc chắn, càng khiến hắn tuyệt vọng hơn.
Hắn đưa tay ra, phía trên thất đạo nguyên tô bổn nguyên hình thành một vòng xoáy ngược chuyển động lên, đang muốn thoát khỏi chỗ này.
Sài Chính Đạo hoàn toàn không muốn tiếp tục đánh nữa, bản thân hắn là người kế thừa của nhà họ Sài, tu sĩ thiên tài ở khu vực phía Đông, có một tương lai tươi sáng và con đường rộng mở.
Hắn có thể thua, cơ thể cũng có thể mất đi, nhưng tuyệt đối không thể chết!
“Muốn trốn?”
Tân Trạm lạnh lùng cười một tiếng, dù toàn thân đau đớn gần như muốn đứt lìa, anh vẫn muốn chiến đấu.
Lúc này, thanh kiếm đồng vừa mới bị vòng xoáy bảy sao phun ra, Tân Trạm đưa xuất một chiêu, trường kiếm rơi vào trong tay, sau đó anh mạnh mẽ kích hoạt toàn bộ ấn ký còn sót lại lên trên thanh đồng kiếm.
Thành đồng kiếm vốn dĩ là ba đạo ấn ký giữa mạnh, được Tân Trạm sử dụng qua mấy lần, nhưng sau đó quay về Vạn Luyên Tông, Hắc Bạch nhị lão đã bỏ vào bên trong quán thấu kiếm khí càng mạnh hơn, hơn nữa đã tăng lên tới thất đạo.
Cũng theo tu vi của Tân Trạm mà tăng lên, thất đạo kiếm khí này từ từ mất đi tác dụng, nhưng lúc này khi mọi người đều cùng đường bí lối, thuật này càng có đất dụng võ.
Trên thanh đồng kiếm, một đạo đạo phong ấn phù văn sáng lên, sau đó ấn đường của Tân Trạm bắt đầu khởi động hình văn, tăng thêm giá trị trong đó.
Mấy đạo kiếm khí giống như Lưu Tinh Trảm Nguyệt, đột nhiên thoát khỏi thanh đồng kiếm, từ phía sau xông thẳng đến chỗ Sài Chính Đạo.
Bang bang bang!
Vài đạo kiếm quang oanh liệt xung kích, Sài Chính Đạo kinh hãi kêu tham thiết, lúc này hắn cách vòng xoáy chỉ còn có một thước mét thôi, nhưng chính ngay khoảng cách ngăn ngủi này, lúc này lại giống như cách xa rãnh trời.
“Tân Trạm, tại sao mày nhất định phải gϊếŧ tao.”
Nguyên thần của Sài Chính Đạo từ từ tối sầm lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân từ từ lạnh như băng, ý thức cũng từ từ mơ hồ, trong lòng cực kỳ đâu khổ.
Hắn biết mình sắp chết rồi.
Nhưng hắn nghĩ mãi không hiểu, Tân Trạm tại sao nhất định muốn gϊếŧ chết hắn chứ.
Bản thân rõ ràng đã thua rồi, dù cho bản thần có trốn được đi nữa, cũng đâu có ảnh hưởng đến sống chết của Tân Trạm đâu.
“Bởi vì cặp đạo lữ mà mày gϊếŧ có tên gọi là Từ Kim Thanh và Nhạc Nhu”
Tân Trạm nhàn nhạt mở miệng nói, Sài Chính Đạo ngây dại ra, từ từ hóa thành khí tức, tan biến giữ trời và đất.
Hắn chưa từng nghĩ qua, cuối cùng dâng tặng luôn mạng sống của mình cũng chỉ bởi vì hai người hai tên tu sĩ mà mình coi không ra gì.
Gϊếŧ chết Sài Chính Đạo, Tân Trạm cũng ngã lên trên mặt đất, anh cảm thấy toàn thân nặng như ngàn vàng, mồ hôi như mưa, toàn thân đau nhức đến nổi một ngón tay cũng không nhấc lên được.