Chương 1497
Ông già cũng gật đầu, lại không nhịn được nói: “Cậu chủ, một mình cậu đối phó với những tên kia, có phải nên để tôi tiêu diệt chúng trước giúp cậu không.”
“Hừ, lẽ nào trưởng lão xem thường thực lực của tôi?” Vẻ mặt thanh niên thoáng hiện tia lạnh lùng nói.
Trong lúc anh ta nói chuyện, tu vi lớn mạnh cấp bảy của cảnh giới Phân Thần bạo phát ra trong nháy mắt.
“Không dám, cậu chủ kỳ tài ngút trời, sao tôi dám kinh thường”
Ông già bỗng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liên tục gật đầu.
Ông ta biết, cậu chủ vẻ bề ngoài thoạt nhìn hào hoa phong nhã này, thủ đoạn có bao nhiêu độc ác tàn nhãn, quả thực gϊếŧ người không chớp mắt.
“Yên tâm đi, cậu chủ tôi đây mà ra tay, bất luận những người trong sơn cốc có là ai cũng đều phải chết!”
Thanh niên tự tin hừ một tiếng, vươn người bay lên, lao vào trong sơn cốc.
“Các người canh giữ lối ra cho cẩn thận, nhớ không thể để bất cứ ai rời khỏi”
Ông già bất lực nhìn hình bóng đã biến mất của thanh niên, nhắc nhở hai người hộ vệ.
Sau đó ông ta cũng bay về phía rìa của sơn cốc.
Thanh niên không bao lâu thân hình liền dừng lại, chậm rãi đáp xuống.
Tân Trạm xuất hiện lảng lặng đứng đối diện với anh ta.
“Vậy mà anh lại đang đợi tôi, nhìn có vẻ có chút can đảm, hiểu biết”
Thanh niên có hơi ngạc nhiên đánh giá nhìn Tân Trạm vài cái, đôi mắt thoáng hiện vẻ kinh thường nói: “Đáng tiếc tu vi quá yếu, chỉ có cấp chín cảnh giới Xuất Khiếu. Rốt cuộc Mộc.
Thăng Khanh ngu ngốc này sao lại để người như anh cũng có thể sống tiếp chứ”
“Mộc Thăng Khanh chưa nói với anh sao?” Tân Trạm có hơi bất ngờ.
“Người này làm việc vô dụng đã bị tôi gϊếŧ rồi. Với lại tôi cũng không cần biết chuyện của hai người, bởi vì hai người sắp là người chết rồi” Thanh niên cười lạnh nói.
“Có điều tôi đích thực có hơi bất ngờ. Anh đợi tôi ở đây, là vì làm mồi nhử bị đồng bọn vứt bỏ, hay còn có cạm bãy khác?”
“Đều không phải” Tân Trạm lắc đầu nói.
“Tôi đứng đây chỉ là muốn xem xem anh là người thế nào.
Bây giờ tôi đã biết rồi”
“Tôi? Ha ha, bây giờ tôi xuất hiện anh liền có thể đoán được thân phận của tôi, vậy anh thử nói xem”
Một chút hiếu kỳ xẹt qua trong mắt thanh niêt †âm đi, tôi sẽ không nhân lúc anh nói mà ra tay bất chợt, có người canh giữ bên ngoài, tôi không ngại nói thêm vài câu với con kiến thú vị như anh”
“Dù sao thì các người là sự tồn tại sống sót duy nhất qua được buổi tối trong sơn cốc này”
“Vậy được thôi”
Tân Trạm giơ tay, cầm hẳn một tảng đá xanh, trực tiếp ngồi lên trên.
“Đầu tiên, có thể bày ra trận lớn trong sơn cốc hẻo lánh này, hơn nữa mỗi lần đều tìm được tu sĩ có Bản nguyên Ngũ Hành, tu vi thích hợp, cần thế lực rất lớn, bối cảnh vô cùng hiểu rõ Thánh Cảnh, và đủ sức mạnh, đúng không”
“Đúng vậy, chỉ riêng trận bàn này, giá trị chế tạo đã rất xa xỉ, hơn nữa tìm tu sĩ Bản nguyên Ngũ Hành cũng thực rất khó kiếm” Thanh niên gật đầu nói.
“Trong thành cổ Đông Hoàng này, chỉ có vài thế lực có thể tìm được tất cả những thứ này” Tân Trạm nói: “Tôi vốn nghĩ rằng nhà họ Mộc bày ra tất cả thứ này, nhưng sau đó tôi đã đổi ý “Tại sao?”
“Bởi vì nhà họ Mộc là vương giả ở thành cổ Đông Hoàng, bọn họ người đông thế mạnh, căn bản không cần dùng chút suy nghĩ nhỏ nhặt này lén lút sắp xếp những thứ này. Bọn họ hoàn toàn có thể dùng cách thô bạo ngang ngược bắt người tới sơn cốc này chứ không cần phải dụ dỗ”
Lời của Tân Trạm khiến thanh niên đối diện mắt híp lại, càng thêm hứng thú.
“Mà người có thể làm được tất cả những chuyện này, lại còn không thể không khiêm tốn thì chỉ còn lại một lựa chọn, đó là nhà họ Sài” Tân Trạm chợt nhìn thanh niên nói: “Anh chính là Sài Chính Đạo, cậu cả nhà họ Sài đúng không”