Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1120

Chương 1120

Nhưng tình hình lúc này xem ra ngoại trừ Tuân Trì đang đứng một bên ra thì những nơi khác đều không khác biệt bao hiêu.

Không ai biết được, tiếp theo đối thủ sẽ tràn lên từ hướng nào, sự lựa chọn này cũng giống như quyết định sinh tử.

Chọn hướng nào bây giờ?

Trái tim Tân Trạm đột nhiên đập lên mãnh liệt, miệng lưỡi anh khô khốc.

Trong nháy mắt, anh nhớ đến câu nói kì lạ mà Đạo sĩ Bồ đã nói với anh.

Lú đó Tân Trạm nghĩ mãi không ra, vì sao Đạo sĩ Bồ lại nói với mình cái phương hướng đó, nhưng lúc này, anh có chút giật mình, cũng có chút kinh hãi.

Đạo sĩ Bồ đã tính được hôm nay mình sẽ ra tay, ông ta thật sự chỉ cần bấm quẻ là đã biết được lựa chọn lúc này của mình sao?

“Thế nào?” Diệp Thành đứng một bên sững sờ.

“Các người nói xem có nên đặt lòng tin vào đạo sĩ Bồ hay không” Tân Trạm hít thở sâu, đột ngột mở miệng nói.

“Tôi có nghe Bồ Linh nói, mặc dù cha anh ta cứng nhắc, nghiêm khắc, nhưng dường như không phải là người xấu”

“Do anh ta là người trong nhà, còn đối với người ngoài thì ai biết thế nào.” Râu Quai Nón lắc đầu nói.

Đôi mắt Tân Trạm lóe lên, lúc đó đạo sĩ Bồ nói phía Đông Bắc, chính là chổ mà Tuân Trì đứng ngay lúc này, cũng là hướng có vẻ nguy hiểm nhất.

Đạo sĩ Bồ là đang muốn giúp Vấn Tông hại mình hay thật sự là đang giúp mình trốn thoát.

Tân Trạm nhắm mắt lại, một loạt suy nghĩ xoay quanh trong đầu.

“Đi, đi về hướng đông bắc”

Tân Trạm nheo mắt lại, cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng.

“Được, tôi đi hướng này”

Mấy người Trường Xuân Hàng đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tân Trạm chọn ngay hướng đi nguy hiểm nhất.

Phải biết tu vi của Tuân Trì là Xuất Khiếu Cảnh cửu phẩm, lấy cơ thể đầy thương tích của bọn họ ra chống đối thật sự là không ổn.

Bốn người xác định phương hướng của mình, gần như cùng lúc phóng lên giống như một mũi tên.

Lúc những người này bay đi, sau lưng bọn họ đều có không ít phạm nhân đi theo.

Bọn họ đều là những người lắm mưu nhiều kế, chọn cách đi theo mấy người Trường Xuân Hàng, chờ họ mở đường sẽ kiếm cơ hội trốn thoát.

Sau lưng Tân Trạm, cũng có không ít những người suy nghĩ giống như vậy.

Bất quá nếu như vậy, Diệp Thành và Râu Quai Nón theo sau Tân Trạm cũng không quá lộ liễu.

“Muốn chạy trốn.”

Tuân Trì nhìn thấy Tân Trạm nhắm hướng mình lao tới, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Cơ thể của ông ta bỗng nhiên bay lên, một bàn tay hướng về phía Tân Trạm chưởng tới.

Tuân Trì đã nhìn ra, dẫn đầu những người này chính là Tân Trạm.

Một chưởng còn chưa đánh lên, thì lưỡng không khí nóng rực đã vọt tới trước, sau đó ngọn lửa lớn bao quanh bàn tay.

Tuân Trì, rồi phun ra một con rồng lửa.

Rầm!

Tân Trạm đẩy hai người Diệp Thành ra, một mình lấy tay chặn lại sự tấn công của rồng lửa.

Ngọn lửa khổng lồ bùng cháy trong tiếng nổ to lớn, tạo thành một biển lửa, nhấn chìm Tân Trạm vào trong.

Bên cạnh Tân Trạm, những tù nhân không tránh kịp đều bị ngọn lửa này thiêu đốt, đau đớn mà kêu gào.

“Đi”

Diệp Thành và Râu Quai Nón không hề do dự, bọn họ cắn răng liều mạng phóng về phía trước.

Không phải là họ bỏ mặc Tân Trạm, mà họ biết rõ Tân Trạm, biết ngọn lửa này sẽ không làm tổn thương anh được.