Chương 888: Cô gái họ Diệp thị
Trong một ngọn đồi không có gì nổi bật, bị che khuất bởi cây cối, có một hang động nhỏ.
Lúc này Tân Trạm đang ngồi trong sơn động, linh khí dâng trào, không ngừng luyện công.
Vài giờ sau, sau khi bổ sung đầy đủ những tổn thất và nội thương phải chịu đựng suốt thời gian qua, Tân Trạm mới chậm rãi mở mắt ra, thở ra một hơi trọc khí.
“Hồi phục được Hóa Cảnh cấp một rồi, với tu vi này nếu ném ra bên ngoài có thể coi là một cường giả. Nhưng ở nơi này, e rằng mình là tu sĩ cấp bậc thấp nhất”
Tân Trạm lắc đầu đau khổ, lần thôn phệ này của thiên đạo quá mạnh, không chỉ khiến bản thân bị thương nặng, mà tu vi cũng bị ảnh hưởng.
Với tu vi trước mắt của anh, chưa nói đến việc cạnh tranh với Trương Quốc Tuấn và những người khác để giành vị trí đầu bảng trong Thiên Kiêu Thịnh Hội, ngay cả việc nghênh chiến với người ở cấp độ như Phong Ngân Quang cũng là một vấn đề.
“Hơn nữa mình còn hôn mê mười mấy ngày. Cũng không biết đám người Diệp Thành đã thu hoạch như thế nào rồi? Triệu Lam Sơn rồi Đổng Thiên Thành tiến bộ như thế nào?”
Tân Trạm thầm nghĩ.
Đang định dùng điểm sáng trong thức hải để truyền âm cho Diệp Thành, tâm trạng Tân Trạm đột nhiên thay đổi, lùi lại mấy bước.
Trên mặt đất, một luồng ánh sáng lóe lên từ trận pháp, Tân Trạm lập tức biến mất vào bóng tối trong sơn động.
“Cô chủ, đây chính là hang động. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát, đi bộ tiếp trăm cây số, là tới nơi đó rồi: Bên ngoài sơn động vang lên từng đợt tiếng bước chân, thanh âm của một ông lão vang lên Sau đó, Tân Trạm nhìn thấy năm người đi vào trong động, hai nữ ba nam, ngoài một thiếu nữ còn có một thanh niên, ba người còn lại đều đã lớn tuổi.
Căn cứ vào tu vi, bắt đầu từ Hóa Cảnh cấp ba cho đến Hóa Cảnh cấp sáu.
“Làm sao vậy?” Tân Trạm cau mày. Không phải là Thiên Kiêu Thịnh Hội chỉ có một trăm Thiên Tiêu mới có thể vào đó sao? Tại sao.
những người như vậy lại xuất hiện?
“Khi đó, các người bị thiên đạo phản phệ, cũng không nghe rõ quy củ trưởng lão Tuần nói.” Phù ma nói.
‘Các cậu là Thiên Kiêu Thánh Tử, các cậu sẽ tiến vào nơi này sớm hơn mười ngày so với những võ giả trẻ tuổi khác, hơn nữa các cậu hiến tế máu để tiến vào nơi này còn bọn họ chỉ là đi vào bình thường. Cho nên dù có số lượng lớn bảo vật di vật, những người này cũng không chạm vào được, thậm chí bọn họ còn không thể ra tay với cậu, bí cảnh Cổ tông môn này có hạn chế cấp độ rất nghiêm ngặt”
“Vân còn quy củ như vậy cơ đấy” Tân Trạm sững sờ, lúc đó anh chỉ chăm chăm tìm cách đối phó với thiên đạo phản phệ, quả thực không quan tâm đến lời của trưởng lão Tuân.
Tuy nhiên, một số lượng lớn các võ giả đã đổ vào bí cảnh này, tình hình hẳn sẽ hỗn loạn hơn.
Khi hai người đang nói chuyện, năm người đều đang ngồi vào trong sơn động.
“Trưởng lão Trâu, tâm trí tôi bây giờ rất rối rắm. Ba tôi đã đến đây hai mươi năm trước để săn Tìm bảo vật, nhưng ông ấy đã chết dưới vực sâu. Ông ấy thậm chí còn đánh mất chìa khóa kho báu của gia tộc ở đây. Điều này đã khiến gia tộc từ đấy ngày càng xuống cấp trầm trọng”
“Cộng thêm lần cá cược này nữa, nếu không lấy lại được chìa khóa, nhà họ Diệp sẽ phải đổi họ mất, tôi biết phải làm gì cho xứng đáng với người ba đã khuất của tôi đây” Cô gái thở dài lo lắng nhìn ánh lửa cháy bập bùng.
“Cô chủ, đừng lo lắng, nhà họ Đào muốn thôn tính nhà họ Diệp của chúng ta không dễ đâu. Đừng quên rằng cô còn manh mối do gia chủ để lại. Muốn tìm được nơi chôn cất của ông ấy thì chúng ta phải nhanh hơn.” Ông lão họ Trâu an ủi cô ấy.
“Đúng đấy, cô chủ, nhà họ Đào khinh người quá đang, còn dùng gia tộc để đánh cuộc, nhưng cho dù có tính lên tính xuống, bọn họ không biết chúng ta đã có manh mối, lần này chúng ta sẽ thắng chắc” Bà lão cũng cười nói.
“Tôi cũng mong là như vậy.
Cô gái nặn ra một nụ cười, cô nhớ lại nụ cười kỳ lạ của công tử nhà họ Đào trước khi vào nơi này, khiến cô không thể bình tĩnh lại được.
Đứng trong bóng tối, Tân Trạm đã hiểu rõ mục đích của đám người này, chuyện không quá phức tạp, chẳng qua là một người phụ nữ muốn lấy lại đồ của cha, giữ lấy gia tộc. Điều này khiến Tân Trạm không khỏi nghĩ tới Tăng Lực, ở trong một gia tộc lớn có lẽ không phải tất cả đều có lợi, hơn nữa áp lực cũng to lớn như vậy.
Cô gái lo lắng không yên, gần như không làm chủ được vô tình lấy đồ của cha mình ra.
Đó là một miếng ngọc bích bị vỡ, hoặc có thể nói là một góc của một viên ngọc bích hoàn chỉnh.
Khi cha cô đến bí cảnh này, cô vẫn còn nhỏ, ôm chặt lấy cha và khóc lóc thảm thiết, vì vậy cha cô đã đập vỡ viên ngọc bích yêu quý nhất và trao cho cô, cam đoan răng ông sẽ quay trở lại.
Tuy nhiên, ước nguyện của cha cô đã được chôn cất tại đây từ đó khiến gia tộc mất đi kho báu, nhiều tu vi không thể truyền thừa, thay vào đó còn bị gia tộc chư hầu trước đây đè đầu cưỡi cổ.
“Ba, rốt cuộc người đang ở đâu? Vũ Đình rất nhớ ba”’ Cô gái lẩm bẩm, cầm trong tay viên ngọc bích vỡ vụn Nhưng vào lúc ngọc bội xuất hiện, thân thể Tân Trạm khẽ nhúc nhích.
Từ khối ngọc bội vỡ nát này, Tân Trạm không ngờ lại cảm nhận được một hơi thở đặc biệt, tác động đến vết rách đạo văn trong cơ thể, không ngờ còn có chút khôi phục!
“Đây là loại ngọc kỳ dị gì?” Tân Trạm sửng sốt, không ngờ linh khí từ mảnh ngọc vỡ lại có năng lực chữa lành đạo văn.
“Gô chủ, nghỉ ngơi cũng tàm tạm rồi chúng tôi đi thôi” Ông lão họ Trâu lửa, vài người đứng dậy chuẩn bị rị “Đợi chút” Tân Trạm lên tiếng, đột ngột bước ra khỏi bóng tối €ó cơ hội chữa lành vết rách đạo văn rồi, anh đương nhiên sẽ không để lỡ này.
“Cậu là ai?” Sắc mặt của một số người thay đổi đáng kế, họ không ngờ rằng có người ngoài đang trốn trong nơi trú ẩn của họ, họ lần lượt rút vũ khí ra, thậm chí cô gái họ Diệp cũng rút ra một thanh trường kiếm.
“Cậu là người nhà họ Đào?” Bà lão cau mày.
“Đừng hiểu lâm, tôi không có ác ý” Tân Trạm vội vàng giơ tay biểu thị không có ý thù địch, cười nhẹ: “Nếu như tôi là người do nhà họ Đào nào đó phái tới, các người còn chẳng đi tìm tôi thì việc gì tôi phải để lộ thân phận”
“Thực ra, tôi đã ở đây trước khi mấy người đến” Tân Trạm chỉ vào trận pháp dưới chân, mọi người chú ý tới nơi góc khuất của sơn động có một dấu vết trận pháp.
Vẻ mặt của năm người có chút khó xử, bọn họ xồng vào sơn động nơi mà Tân Trạm vốn ở sẵn. Nhưng khi đối mặt với năm người, Tân Trạm trốn tránh trước, cũng không tính là bọn họ sai “Vậy thì xin hỏi anh đây, tại sao anh lại đột ngột xuất hiện?” Cô gái họ Diệp hỏi.
“Tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của cô, tôi nghĩ tôi có khả năng giúp cô” Tân Trạm nói.
“Không phải anh định ra điều kiện gì đấy chứ?” Cô gái nói.
“Tôi muốn ngọc bội của cô” Tân Trạm nói.
Vừa nói lời này, sắc mặt của cô gái đột ngột thay đổi, tay ôm chặt lấy ngọc bội.
Tân Trạm thở dài, anh cũng biết vật này là di vật do cha của cô gái để lại, nhưng vì để chữa trị đạo văn cũng không có cách nào khác.
“Thật nực cười. Một thằng nhóc lông lá không biết từ đâu chui ra nói dối về việc giúp đỡ. Cô chủ, đừng quan tâm đến cậu ta. Tôi nghĩ người này chỉ là một kẻ dối trá không có gì cả” Ông Trâu cau mày và chế nhạo.
“Nếu tôi không có khả năng, thì các người càng vô dụng” Tân Trạm nói.
“Tên nhãi khốn khϊếp, mày đang nói cái gì thế?” Ông già giận dữ hét lên. Tân Trạm không giải thích, đột nhiên giơ cánh tay lên.
Trong khoảnh khắc, các luồng đạo văn sáng rọi lên trên mặt đất, tạo thành một tòa linh trận. Vài sợi xích linh khí đột nhiên bay ra khỏi chân ông lão, cuốn lấy toàn thân ông ta, một tia linh khí đột nhiên rơi xuống, lơ lửng trên đầu ông lão, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chém nát thân thể ông ta.
Mọi người đều sửng sốt.