Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 338

Chương 338

Tuy rằng Chu Định sẽ không gϊếŧ Tân Trạm, nhưng phần nhục nhã này, ông ta không thể bỏ qua như vậy.

Tô Vũ bị Tần Trạm đánh cho gần chết, bây giờ đã sớm được đưa về tu dưỡng, trong thời gian ngắn chỉ sợ khó khôi phục.

Như vậy, huấn luyện một tháng này cũng sẽ dừng lại, tạo thành tổn thất không thể đoán cho nhánh thứ tám của nhà họ Tô.

“Tần Trạm.” Chu Định siết chặt nắm đấm, xương cốt vang răng rắc, sát khi kinh khủng gần như trong nháy mắt đã ngập tràn cả khe núi, khiến người ta không rét mà run.

Mà trong khu rèn luyện, Tần Trạm đang cẩn thận từng li từng tí, thận trọng từng bước.

“Nơi này là di tích cổ, mình không tin không chiếm được bảo bối nào.” Trong lòng Tần Trạm nghĩ thậm.

Đi hơn một tiếng, Tần Trạm cũng chỉ đi chưa được nửa cây số. “Ầm!”

Đúng lúc này, một tiếng vang ầm ầm truyền ra, sau đó liền nhìn thấy một bóng người bay ra ngoài!

Tần Trạm vội vàng đưa tay kéo tay anh ta lại, ổn định thân hình của anh ta.

Người này chính là Diệp Thành, giờ phút này ngực Diệp Thành hõm vào, máu tươi chảy liên tục, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.

“Mẹ kiếp.” Diệp Thành thầm mắng một câu: “Sát khí thật mạnh.”

Dưới Khốn Long Trận, Diệp Thành chỉ là người bình thường, nhưng một kích này lại không gϊếŧ chết anh ta, cho thấy sát khí này không đủ để uy hϊếp Tần Trạm.

Quan trọng hơn là, hôm nay Tần Trạm thực lực tăng nhiều, cảnh giới nửa bước võ tông khiến thân thể anh càng mạnh mẽ hơn, tất cả lỗ chân lông gần như biến mất toàn bộ, làn da trở nên cực kỳ mềm mại.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Trạm hỏi.

Diệp Thành cảnh giác nhìn Tần Trạm, cau mà hỏi: “Anh thế mà lại không chết?”

Tần Trạm cười nói: “Không có.”

Diệp Thành nhìn Tần Trạm, tiếp tục nói: “Hình như thực lực của anh tịnh tiến thêm vài phần?”

Anh ta cọ cánh tay Tần Trạm, thấp giọng nói: “Làn da này, chỉ sợ còn cứng rắn hơn sắt thép.”

Tần Trạm bị anh ta động vào có chút khó chịu, bèn vội vàng gạt tay Diệp Thành ra, tiếp tục nói: “Cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Thành chỉ về phía trước nói: “Tôi phát hiện một cấm địa phía trước, nhưng trong đó sát khí tung hoành, tôi thử ba lần đều bị hất bay ra.”

Sau đó, Diệp Thành lại khoác tay lên vai Tần Trạm nói: “Nhưng nếu có cơ thể này của anh, có lẽ có thể làm được.”

“Cấm địa?” Tần Trạm nhướng mày: “Anh phát hiện thế nào?”

Diệp Thành không nói gì, từ trong ngực lấy ra một thứ tương tự với la bàn đặt trước mặt Tần Trạm.

Vừa lấy cái la bàn này ra, một luồng hơi thở cực kỳ xa xưa lập tức đập vào mặt.

Cho dù thoạt nhìn có chút cũ kỹ, tuy nhiên có thể khiến người ta cảm nhận được sự bất phàm của nó.

“Đây là thiên địa bàn do tổ tiên nhà họ Diệp truyền xuống, đáng tiếc đã bị hư hại. Nếu không thì tôi có thể tìm được tất cả bảo vật trong di tích cổ này.” Diệp Thành có chút cảm thán nói. Tần Trạm vô cùng sợ hãi, anh vội vàng hỏi: “Tổ tiên nhà họ Diệp anh là ai?”

Diệp Thành có vẻ hơi tự hào nói: “Tổ tiên tôi được xưng là Địa Mạch tông sư, tên gọi tắt Địa Sư, có thể phá tất cả kỳ môn trận pháp trong thiên hạ! Chỉ tiếc đến thế hệ của tôi đã bị thất truyền, chỉ %3D để lại cái thiên địa bàn này.”

Tần Trạm nhướng mày nói: “Nói như vậy, sở dĩ anh tới khu huấn luyện này căn bản không phải là vì cái linh mạch kia hả?”

Diệp Thành cất thiên địa bàn, gật đầu nói: “Tôi cũng không ngốc, loại con cháu không có xuất thân gì như chúng ta, linh mạch có thể được chia ít càng thêm ít.”

Đột nhiên Tần Trạm hiểu ra, thảo nào Diệp Thành này không hề sợ Chu Định, thì ra anh ta căn bản không chú ý tới cái linh mạch kia!

“Anh nói trong cấm địa này có bảo bối gì hả?” Tần Trạm hỏi.

Diệp Thành cau mày nói: “Tạm thời không biết, nhưng Thiên Địa Bàn này xuất hiện dị tượng nghiêm trọng, có thể suy ra thứ bên trong có vật không tầm thường.”

“Hiện tại anh không phá được sát khí kia, tất nhiên cũng không chiếm được đồ vật bên trong, chi bằng tôi và anh hợp tác, thế nào?” Tần Trạm hỏi.

Diệp Thành khẽ gật đầu nói: “Tôi đang có ý đó, chỉ là…”

Diệp Thành không nói tiếp, nhưng trong mắt lóe ra cảnh giác.

Tần Trạm cười nói: “Anh yên tâm, xưa nay tôi không chiếm lời của người khác. Nếu thật sự có bảo bối gì đó, tôi và anh chi ba bảy.”

“Tôi bảy?” Diệp Thành nhướng mày nói.

“Ừ.” Tần Trạm gật đầu. “Thành giao.”

Hai người thống nhất với nhau, sau đó Tần Trạm đi theo phía sau Diệp Thành, giẫm lên bước chân của anh ta tới chỗ cấm địa.

Nháy mắt lại gần, la bàn trong tay Diệp Thành bắt đầu vang lên ong ong, một đống bụi còn sót lại của năm tháng từ đó phun ra.

“Chính là chỗ đó.” Diệp Thành chỉ vào núi đá cực kỳ bình thường cách đó không xa nói.

Tần Trạm nhíu mày, hỏi: “Ý anh là bảo bối giấu trong thân núi này?”

“Đúng vậy.” Diệp Thành gật đầu: “Nếu như không phải giấu trong thân núi này đã sớm bị hiệp hội võ đạo lấy đi rồi.”

Nói xong, Diệp Thành vỗ vai Tần Trạm, nói: “Anh phải phá vỡ núi đá này trước. Tôi thử mấy lần rồi, căn bản không có cách lại gần.”

Trong lòng Tần Trạm mơ hồ có chút kích động, vốn anh tưởng rằng Khốn Long Trận chỉ là một đại trận bảo vệ tông môn, nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ Khốn Long Trận này không phải để che chở tông môn mà là để bảo vệ bảo tàng nơi này.

“Dùng linh mạch dụ dỗ người khởi động đại trận bảo vệ tông môn trước, sau đó áp chế nội kình của kẻ xông vào, theo đó dùng núi đá để bảo vệ bảo tàng, thật sự là liên kết với nhau.” Tần Trạm thấp giọng nói.

Chỉ cần không có nội kình thì không thể phá vỡ thân núi này, tất nhiên cũng không chiếm được bảo bối bên trong.

“Tại sao hiệp hội võ đạo không sử dụng sức mạnh quân sự hiện đại.” Tần Trạm thấp giọng nói.

Diệp Thành cười bảo: “Anh Tần quá coi thường truyền nhân nhà họ Diệp chúng tôi rồi. Trong thiên hạ, ngoại trừ tôi ra, chỉ sợ không có nhiều người có thể tìm tới nơi này.”

“Đừng bảo anh là dân trộm mộ chuyên nghiệp đấy nhé?” Tần Trạm kinh ngạc hỏi.

Diệp Thành sững sờ, sau đó nói: ‘Chuyện này mà anh cũng nhìn ra được hả? Thật không dám giấu diếm, chúng tôi nói dễ nghe một chút là Địa Sư, nói khó nghe chút chính là trộm mộ.

Tần Trạm không nhịn được bật cười, Diệp Thành này mặt mày chính khí, không ngờ rằng lại làm loại nghề này.

“Đừng nói nhảm nữa, anh Tần, phải xem anh rồi.ˆ Diệp Thành vỗ vai Tần Trạm nói.

Tần Trạm nhẹ gật đầu, đi về phía thân núi.

Về sát khí mà Diệp Thành nói, Tần Trạm không lo lắng lắm, dù sao sát khí này không thể gϊếŧ chết một người bình thường, tất nhiên cũng không tổn thương được Tần Trạm.

Nhưng sau khi Tần Trạm bước tới thân núi, sắc mặt anh lập tức biến đổi Một luông sát khí mãnh liệt dùng khí thế dời núi lấp biển lập tức đập vào lông ngực của Tần Trạm!

Một tiếng “Keng” thật lớn vang lên, cả người Tần Trạm giống như con diều bị đứt dây bay ra ngoài! Trên gương mặt màu vàng xuất hiện một chỗ lõm!

Tần Trạm giật mình từ dưới đất bò dậy, vừa định nói chuyện, một ngụm máu tươi đã chợt phun ra.

“Sao có thể?” Sắc mặt Tần Trạm cực kỳ khó coi: “Sát khí này ngay cả anh, nó cũng không làm gì được, sao có thể đả thương đến tôi chứ?”

“À, quên nói cho anh biết.” Diệp Thành thì thâm một tiếng: “Trên người tôi mặc giáp Long Phượng được chế tạo từ đá Càn Khôn.’ Nói xong, Diệp Thành lập tức cởϊ áσ ngoài ra, để lộ áo giáp óng ánh trên người.