Chương 296
Bọn họ giống như nhìn thấy quỷ, chật vật chạy ra khỏi phòng.
Đại trưởng lão mặt mày ngơ ngác, vuốt râu hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chạy cái gì mà chạy! Không ra thể thống gì!” Những đệ tử này làm gì còn nhớ tới trưởng lão, giờ phút này trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ, chính là mau trốn khỏi Tần Môn!
Trưởng lão càng lúc càng nhíu chặt mày, ông ta hừ một tiếng, sải bước tiến vào phòng.
Tần Trạm trong phòng đang hoạt động cơ thể, mấy ngày không nhúc nhích, anh cảm thấy cơ thể mình hơi cứng ngắc.
“Thánh Nhân Chi Quyền đã dung với thuật Thánh Thể, hôm nay Thánh Nhân Chi Quyền đã tu luyện đến tầng thứ ba.” Tần Trạm thấp giọng nói: “Nếu như cho mình thêm một khoảng thời gian, nhất định còn có không gian tiến bộ, đến lúc đó nhất định sẽ trở thành một đại sát khí.” Đúng lúc này, trưởng lão đi đến. Sau khi ông ta nhìn thấy Tần Trạm trong phòng, sắc mặt cũng đột ngột thay đổi.
“Cậu cậu cậu cậu!” Trưởng lão theo bản năng lùi lại hai bước, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Tần Trạm cau mày hỏi: “Ông là ai?” Trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt, ông ta kiên trì nói: “Tôi là thu đồng nát, Tết rồi, tới thu chút đồng nát về nhà ăn Tết.” “Thu đồng nát hả?” Tần Trạm nhíu mày: “Đại tông sư đi thu đồng nát?
Trưởng lão gần như muốn khóc, ông ta run rẩy môi nói: “Tôi thật sự là thu đồng nát, nếu không có đồng nát thì tôi đi trước đây.” Sau khi vứt ra những lời này, ông ta bỏ chạy.
Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, anh bước lên một bước, gần như trong nháy mắt đã đi tới trước mặt trưởng lão, đồng thời đưa tay một cái trực tiếp tóm lấy cổ trưởng lão, nhấc ông ta lên.
Nhìn cảnh tượng đổ nát không chịu nổi bên trong Tần Môn, sắc mặt Tần Trạm lập tức lạnh xuống.
“Cuối cùng ông là ai? Tại sao phải nói dối? Còn nữa, ở đây xảy ra chuyện gì? Ai làm?” Giọng điệu lạnh như băng của Tần Trạm không cho phép chất vấn.
Trưởng lão mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Chuyện này không liên quan tới tôi, là là Hoàng tông chủ làm! Bây giờ anh ta đang ở cở, hơn nữa còn cưỡng bức Nhan môn chủ!” Sắc mặt Tần Trạm lạnh lẽo, trên tay chợt chấn động một cái, trực tiếp bóp nát đầu trưởng lão này!
Sau đó, Tần Trạm sải bước xông tới cửa Tân Môn. Lúc này ngoài cửa, một đám đệ tử chen chúc nhau mà chạy.
Hoàng tông chủ quát lớn: “Chạy cái gì? Đúng là thứ chưa từng thấy việc đời!” Có đệ tử hoảng sợ nói: “Hoàng Hoàng tông chủ, tên kia chưa đi! Tôi mới nhìn thấy anh ta! Mau chạy đi!” Hoàng tông chủ ngẩn người, gã ta cau mày hỏi: “Cậu nói thật à?” “Tôi tận mắt nhìn thấy!” Đệ tử kia hoảng sợ nói.
Sắc mặt Hoàng tông chủ lập tức thay đổi, gã ta đẩy Nhan Như Ngọc ra, quay đầu định bỏ chạy.
“Nếu đã tới, cần gì phải đi vội như vậy?” Đúng lúc này giọng nói của Tần Trạm từ phía sau truyền đến.
Cơ thể Hoàng tông chủ cứng đờ, lập tức đứng yên tại chỗ.
“Tần, Tần Trạm, đây đều là hiểu lầm” Hoàng tông chủ xoay người lại, kiên trì nói.
“Hiểu lầm?” Tần Trạm cười lạnh một tiếng: “Đập tông môn của tôi, làm tổn thương phó tông chủ của tôi, bây giờ nói là hiểu lầm?” Hoàng tông chủ cố bình tĩnh nói: “Tần Trạm, đây thật sự chỉ là hiểu lầm. Cậu yên tâm, tất cả tổn thất của Lĩnh Đông Môn, à không, của Tần Môn, đều do tôi bồi thường!” “Anh bồi thường?” Sắc mặt Tần Trạm lạnh như băng: “Lấy mạng của anh tới bồi thường đi.” Hoàng tông chủ biến sắc, gã ta lùi lại hai bước, lạnh giọng quát lớn: “Tần Trạm, cậu đừng quá đáng! Làm việc tốt nhất nên chừa lại đường lui cho bản thân!” “Đường lui?” Tần Trạm cười lạnh: “Lúc anh đập phá Tần Môn có từng nghĩ tới đường lui chưa?” Nói xong, một vàng ta vàng óng đập tới!
Hoàng tông chủ vội vàng đưa tay đỡ, nhưng sức mạnh to lớn tát lên gương mặt của gã ta, trực tiếp đập bay gã ta ra ngoài!
Lúc là đại tông sư bát phẩm, Tần Trạm đã treo Hoàng tông chủ này lên mà đánh, bây giờ đã bước vào đại tông sư đỉnh phong, gϊếŧ Hoàng tông chủ này giống như gϊếŧ gà làm thịt chó!
Hoàng tông chủ bị đánh cực kỳ chật vật, nửa người không ngừng chảy máu.
Gã ta từ dưới đất bò dậy, giận dữ hét: “Tần Trạm, mày khinh người quá đáng, thật sự phải không chết không thôi với tôi hả! Đánh nhau sống chết có ý nghĩa gì!” “Anh sống tôi chết?” Tần Trạm cười lạnh: “Chỉ dựa vào anh hả?” Hoàng tông chủ cắn răng, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng tay!
Nháy mắt vòng tay này xuất hiện, không khí xung quanh lập tức trở nên cực kỳ xao động!
Vốn là mùa cực lạnh, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy hơi khô nóng!
“Đây chính là bảo bối.” Tần Trạm sờ cằm nói.
“Đây chính là Kim Cương Trạc, là tao vô tình lấy được, uy lực của nó có một không hai. Tần Trạm, mày thật sự muốn ép tao hay sao?” Hoàng tông chủ đung đưa vòng tay lạnh giọng nói.
Tần Trạm cười lạnh bảo: “Còn có lá bài tẩy nào không? Lấy ra hết đi.” Hoàng tông chủ quát to: “Tần Trạm, mày đừng vội ngang ngược, chỉ thứ này đã đủ gϊếŧ chết mày rồi! May đừng ép tao!” Kim Cương Trạc này mỗi lần sử dụng sẽ suy yếu đi vài phần, vì vậy không tới thời khắc nguy cơ, Hoàng tông chủ không muốn lấy ra.
Cho dù là tới lúc này, gã ta vẫn đang cố gắng thuyết phục Tần Trạm. Tần Trạm cười lạnh nói: “Nếu như đây là át chủ bài của anh, hôm nay anh khó thoát khỏi cái chết.” Hoàng tông chủ cắn răng nói: “Được! Là mày ép tao đấy!” Nói xong, gã ta cắn nát ngón tay mình, ném ra một giọt tinh huyết.
Tinh huyết rơi lên Kim Cương Trạc, Kim Cương Trạc lập tức phát ra từng trận nổ vang, nhiệt độ xung quanh lại tăng lên.
“Ừm, thứ này dùng để sưởi ấm cũng không tệ.” Tần Trạm nói thầm. Hoàng tông chủ quát to: “Oắt con, nộp mạng đi!” Nói xong, Hoàng tông chủ dùng hết toàn lực ném cái Kim Cương Trạc trong tay vê phía Tần Trạm!
Cái Kim Cương Trạc kia phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt giữa không trùng, khí thế ngập trời ùn ùn kéo tới!
“Cẩn thận!” Nhan Như Ngọc hét lớn.
Sắc mặt Tần Trạm phát lạnh, anh điều động khí kình toàn thân, hai đấm lập tức chợt hiện lên ánh sáng vàng!
Sau đó cả người anh đều tản ra ánh sáng vàng, thi triển triển thuật Thánh Thểi “Vừa khéo lấy anh ra luyện tay một chút.” Tân Trạm hừ lạnh nói: “Thánh Nhân Chi Quyền!” Tần Trạm quát lớn một tiếng, chính diện đón lấy Kim Cương Trạ!
c “Không biết sống chết!” Hoàng tông chủ thấy thế trong lòng lập tức mừng rỡ, đây không phải lần đầu tiên gã ta sử dụng Kim Cương Trạc, vì vậy gã ta cực kỳ hiểu vật này!
“Ầmf” Tần Trạm dùng khí thế dễ như trở bàn tay, cú đấm đón lấy, khoảnh khắc chạm vào nhau, cả bầu trời lập tức biến thành một màu trắng xóal Bên ngoài Kim Cương Trạc kia phát ra ánh sáng nóng rực, vậy mà lại bị một quyền đánh nát! Tất cả ánh sáng giống như thực chất, từng chút từng chút vỡ ral “Lạch cạch!” Sau đó, một bàn tay thanh tú nhẹ nhàng bắt lấy Kim Cương Trạc.
Cái tay này chính là của Tần Trạm!
“Thứ này, là của tôi.” Tân Trạm câm Kim Cương Trạc, nhếch môi cười nói.
Nhan Như Ngọc không khỏi che miệng, trong đôi mắt hoa đào lộ ra kinh ngạc và ái mộ.
“Sao có thể!” Hoàng tông chủ lập tức mặt mày xám tro, sự hoảng sợ từ trong lòng gã ta trỗi dậy.