Chương 144
Linh khí bên trong thân thể Tân Trạm không ngừng xung động, tựa như muốn giải khai huyệt vị.
Trong truyền thuyết, đạt tới cảnh giới thứ ba của con đường tu tiên – Tích Cốc kỳ – chính là không cần ăn ngũ cốc, chỉ cần hít gió uống sương cũng có thể sống.
Giờ phút này, từ khắp nơi trên cơ thể Tân Trạm bắt đầu lan ra từng luồng khí đen.
Những khí đen này được gọi là uế khí, tương truyền là khí của ngũ cốc tích tụ trên thân thể.
Trên người Tần Trạm không ngừng tràn ra từng luồng khí tức tanh tưởi, tựa như bao phủ toàn bộ hố to.
Ở phía trên, đông đảo các vị Đại Tông Sư một mực duy trì cảnh giác.
Bọn họ nhìn như khép hờ đôi mắt nhưng tinh thần lại vô cùng căng thẳng, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay.
“A” Đang lúc này, Hoàng Khải Thịnh cau mày, thấp giọng nói: “Mọi người có ngửi thấy được mùi gì đó rất lạ không?”
Mọi người nghe vậy liền vội vàng hít thử vài cái.
“Quả nhiên có mùi gì đó.” Tô Nhất Tú gật đầu.
“Hình như từ trong hổ truyền ra.” Nhϊếp Viễn có chút hưng phấn mà hô lớn.
Một đám người lập tức nhìn về phía cái hố, quả nhiên một loạt khí đen từ bên trong hố dần phiêu tán ra ngoài.
“Đây là chuyện gì?” Tô Nhất Tú lạnh mặt nói “Không phải Dược Vương có vấn đề gì chứ?”
“Ha ha, theo tôi thấy ngược lại thì đúng hơn” Hoàng Khải Thịnh không nhịn được phấn khích cười to.
Anh ta chỉ cái hố nói: “Vừa rồi Chương Vinh cũng nói đám lửa này tới mai sẽ biến mất, theo kinh nghiệm của tôi thì đây là mùi hương của Dược Vương tỏa ra.”
“Mùi thuốc?” Tô Nhất Tú nhướng mày:
“Sao tôi lại cảm giác mùi này có chút tanh hôi nhỉ?”
“Chính xác, tôi cũng ngửi thấy.” Những Đại Tông Sư khác cũng rối rít gật đầu.
Hoàng Khải Thịnh hừ một tiếng: “Chẳng lẽ lúc các người luyện chế dược liệu chưa từng ngửi thấy mấy mùi hương là lạ từ dược liệu sao, cái này có gì mà kỳ lạ?”
Nói xong Hoàng Khải Thịnh ở cửa động dùng sức hít một cái, tỏ vẻ đói khát.
Đúng vào lúc này, một tia sét chợt nổ vang trên bầu trời, tựa như chiếu sáng toàn bộ cả khu rừng.
“Đây có vẻ là do Dược Vương dẫn ra dị tượng, ha ha, xem ra chúng ta đã sắp thành công rồi.” Tô Nhất Tú hưng phấn cười phá lên.
Anh ta cũng không chần chừ thêm chút nào, tựa như mở ra các lỗ chân lông mà liều mạng hấp thu uế khí từ Tân Trạm phát ra.
Một nhóm Đại Tông Sư vô địch lại ở đây hấp thụ uế khí, lỡ mà truyền ra ngoài thật sự khiến người ta cười đến rụng răng.
Xa xa, đôi mắt khép hờ của Hạng Mĩ Tuyết đột nhiên mở ra.
Đôi mắt tinh tường của cô ta chặt chẽ nhìn chằm chằm cái hố to cách đó không xa, thấp giọng nói: “Sao tôi lại cảm nhận được khí tức của Tần Trạm, chẳng lẽ anh ta vẫn chưa chết?”
“Mĩ Tuyết, sao vậy?” Hạng Thành Như đi tới hỏi: “Bị tia sét lúc nãy hù sợ sao?”
Nói xong, anh ta còn ân cần cởϊ áσ khoác trên người ra, khoác lên người Hạng Mĩ Tuyết. Hạng Mĩ Tuyết lắc đầu một cái, thấp giọng:
“Chẳng lẽ là mình nhận nhầm?”
“Mĩ Tuyết, chúng ta phải đợi tới khi nào?” Chú của Hạng Mĩ Tuyết đột nhiên lên tiếng.
Cô ta nhẹ giọng: “Chú không cần gấp gáp, theo suy tính của cháu, chậm nhất cũng không quá ngày mai.”
“Được!” Hạng Thành Như đáp lời với giọng điệu hưng phấn: “Đám người ngu xuẩn này sợ là chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại trở thành tốt thí cho người khác.”
Hạng Mĩ Tuyết không nói gì, lần nữa tựa vào thân cây rồi nhắm mắt lại.
Bên trong hổ, Tần Trạm ngồi xếp bằng.
Bên trong thân thể gầy yếu lại chứa một lượng uế khí khổng lồ như vậy, sợ là chỉ phóng thích lượng khí này có thể mất tới mấy giờ đồng hồ.
Đi đôi với lượng khí được tống ra bên ngoài, Tần Trạm cũng cảm thấy thân thể trở nên nhẹ nhàng hơn, cảm giác như thân thể tỏa ra hào quang như ôn ngọc vậy.
Ánh sáng nhàn nhạt hấp dẫn đám người bên trên.
“Thấy không, đó là Dược Vương.” Hoàng Khải Thịnh chỉ Tần Trạm nói: “Màu sắc này chính là dược thảo phẩm chất cao nhất.”
“Anh Thịnh nói không sai.” Tô Nhất Tú gật đầu: “Thật không dám giấu diếm, tôi ở nhà họ Tô đã thấy qua một gốc cây ngàn năm, màu sắc quả thực cũng giống như vậy.”
Mọi người nghe vậy không khỏi hừ nhẹ trong lòng.
Tô Nhất Tú này tỏ vẻ vô ý lộ ra chút nội tình của nhà họ Tô, đồng thời cũng nhắc nhở địa vị ở nhà họ Tô của bản thân, thật khiến người ta cảm thấy hổ thẹn.
“Bây giờ chúng ta đi xuống đem cỏ Hỏa Linh lên, thế nào?” Một Đại Tông Sư đề nghị.
“Ai dám cam đoan bên dưới không có nguy hiểm gì chứ?” Nhϊếp Viễn hừ một tiếng: “Dựa theo lời của Chương Vinh, phải chờ tới sáng sớm ngày mai.”
“Có gì phải sợ, nếu các người không xuống thì ta đi trước.” Một Đại Tông Sư không chịu được bèn sải bước đi về phía trước.
Đúng vào lúc này, Nhϊếp Viễn đột nhiên ra tay, một quyền đánh tới phía trước ông ta. Ở trước mặt ông xuất hiện một dấu quyền lớn.
Đại Tông Sư kia liền bắn sắc, lạnh giọng nói: “Nhϊếp gia chủ đây là có ý gì?”
Nhϊếp Viễn hừ lạnh nói: “Ai cho phép anh đi xuống, lỡ như phía dưới không có nguy hiểm gì thì cỏ Hỏa Linh chẳng phải sẽ rơi vào tay anh sao?”
Mọi người nghe lời này, nhất thời trầm mặc không lên tiếng.
Đúng như lời của Nhϊếp Viễn, đám người bọn họ ai cũng lòng mang ý xấu, chỉ cần một người không đồng ý thì tất cả những người khác đều không thể đi xuống được.
“Không bằng mọi người yên tĩnh chờ đợi đi, vẫn nên để đến sáng sớm ngày mai thì hơn.” Tô Nhất Tú cười nhạt.
Tiếp theo, anh ta lần nữa ngồi trên mặt đất, tiếp tục hấp thụ “mùi thuốc” kia.
Chỉ là hấp thụ nhiều sao lại khiến người ta nhức đầu choáng váng.
“Không hổ là Dược Vương, quả thật là nó.” Tô Nhất Tú trong lòng nghĩ thầm.
Bầu trời dần hiện lên ánh trắng bạc.
Một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua rừng cây, chiếu lên người bọn họ.
Suốt nửa tháng qua, đây là lần đầu tiên ánh mặt trời hiện ra.
“Ọe!” Lúc này mấy vị Đại Tông Sư đột nhiên nôn mửa.
Bọn họ cau mày: “Có lẽ đã hấp thụ mùi thuốc quá nhiều, chứ sao lại buồn nôn thế này?”
“Quá tốt, xem ra Chương Vinh không lừa gạt chúng ta” Nhưng bọn họ lại chẳng để ý tới sự khác thường của cơ thể, lúc nhìn thấy ánh mặt trời đều vui mừng phấn khích.
Mà Tần Trạm dưới hố, trong giây lát mở mắt ra.
“Tích Cốc kỳ!” Tần Trạm siết chặt nắm tay, ngoại trừ linh lực mênh mông như biển thì thân thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cảm giác như chỉ bước nhẹ một bước là có thể đi được mấy trăm mét.
“Đây chính là Tích Cốc kỳ sao?” Ánh mắt Tần Trạm chứa vài phần quyết liệt, khí chất cũng thêm vài phần thoát tục, tựa như thần tiên trên đời.
Mỗi một phần da thịt trên người đều tản ra hơi thở trong mát, mỗi đoạn xương cốt cũng lóe lên ánh sáng xanh nhạt, quả thật là băng cơ ngọc cốt.
Tần Trạm ngẩng đầu nhìn phía trên hố, thấp giọng: “Cuối cùng mặt trời cũng lên.”
Sau đó dưới chân tăng lực, nhún một cái cả người bay lên, kéo theo bụi đất bay loạn khắp nơi.
“Ra rồi, Dược Vương sắp xuất hiện rồi, cỏ Hỏa Linh sắp thu được rồi.” Đám người Hoàng Khải Thịnh vui mừng quá đỗi, không nhịn được hưng phấn hô to.
Mấy Đại Tông Sư khác cũng không chịu bị bỏ lại phía sau mà vội vàng bước lên trước, đứng ở cửa hang muốn nhìn thấy cảnh tượng Dược Vương xuất thế.