Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 142

Chương 142

Ngọn lửa vẫn thiêu đốt quanh thân Tần Trạm như cũ, nhìn từ phía trên chỉ có thể thấy một quả cầu lửa nhanh chóng rơi xuống.

“Xong rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Hạng Mĩ Tuyết trở nên tái nhợt. Ngọn lửa này cắn nuốt cả sắt thép, nói gì đến cơ thể bằng xương bằng thịt của Tần Trạm!

Mà những Đại Tông Sư còn lại cũng không nhịn được liên tiếp lắc đầu, tuy nói Tần Trạm gần đạt tới đỉnh cấp Tông Sư, nhưng lại không thể kiên trì quá một giây, nếu đổi thành bọn họ, cũng không có hy vọng tồn tại nổi.

“Thằng nhãi này cuối cùng cũng chết.” Trên mặt Tô Nhất Tú hiện lên vẻ hung ác xen lẫn hưng phấn, chỉ cần Tân Trạm chết, anh ta tất nhiên có thể trở về nhận công lĩnh thưởng.

“Các vị vẫn nên suy nghĩ biện pháp đi, Dược Vương ở ngay trước mắt, cứ như vậy mà từ bỏ, tôi không cam lòng” Hoàng Khải Thịnh trầm giọng nói.

“Nếu các vị đã dám đến cướp đoạt Dược Vương, chắc hẳn cũng nghĩ ra kế sách vẹn toàn rồi, hiện tại chắc không cần thiết phải giấu diếm đâu nhỉ?” Nhϊếp Viễn nói.

Tô Nhất Tú híp mắt, liếc qua mọi người nói: “Trước khi hành động chi bằng bàn trước chuyện chia Dược Vương này thế nào đi?”

“Tán thành.” Nhϊếp Viễn gật đầu, “Thống nhất trước, miễn cho lát nữa vung tay đánh nhau, tổn thương hòa khí.”

Tô Nhất Tú nhìn mọi người ở đây một lượt, lạnh nhạt nói: “Nhà họ Tô chúng tôi tuy lớn nhưng cũng sẽ không ép buộc người ta, nếu lấy được Dược Vương này, các vị có thể chia đều, thế nào?”

“Tán thành.” Chương Vinh dẫn đầu đồng ý. Anh ta là đại sư chuyên tu luyện tinh thần lực, nếu thật sự đánh đấm e rằng không thắng nổi.

Chia đều có thể nói chính là biện pháp tốt nhất với anh ta!

“Cô Tuyết thì sao?” Tô Nhất Tú cười như không cười nói, “Theo tôi được biết, nhà họ Hạng đã sớm rút lui, nghiêm túc mà nói thì các người không có tư cách động vào Dược Vương này.”

Sắc mặt Hạng Mĩ Tuyết hơi thay đổi, nhưng cô ta vẫn duy trì vẻ tự nhiên hào phóng như cũ, cười nói: “Anh Tú nói vậy là có ý gì?”

“Ha ha, ý tôi hẳn cô cũng rõ rồi.” Ánh mắt Tô Nhất Tú lập loè: “Thiếu một người, chúng phần của chúng tôi sẽ nhiều hơn một chút, cô thấy sao?”

Vừa nói xong, một luồng sát khí lập tức bốc lên.

Đại Tông Sư nhà họ Hạng nhanh chóng một bước về phía trước, đứng bên cạnh Hạng Mĩ Tuyết, lạnh giọng nói: “Nếu các vị khinh thường nhà họ Hạng chúng tôi thì nhà họ Hạng chúng tôi cũng không tiếc mà liều chết một trận.”

“Liều chết một trận?” Tô Nhất Tú hừ lạnh lòng liên tục: “Chỉ bằng mấy người? Có thể thắng được nhiều người như chúng tôi sao?”

Sắc mặt có vẻ hơi nghiêm trọng, nếu nhiều Đại Tông Sư như vậy bắt tay thì không ai có thể địch nổi.

Đúng lúc này, Hạng Mĩ Tuyết bỗng nhiên khẽ cười nói: “Anh Tú nếu không muốn nhà họ Hạng chúng tôi động đến, vậy chúng tôi rút lui là được, một gốc cây Dược Vương mà thôi, không đáng để trở mặt với các vị”

Tô Nhất Tú sửng sốt, anh ta căn bản không nghĩ tới Hạng Mĩ Tuyết sẽ đồng ý một cách thoải mái như thế.

Anh ta vốn định mượn cơ hội này chiếm lợi từ Hạng Mĩ Tuyết, lại không ngờ Hạng Mĩ Tuyết căn bản không hề cho anh ta cơ hội này.

Mọi người yên lặng không lên tiếng, hiển nhiên là đều đồng ý với đề nghị này của Hạng Mĩ Tuyết.

“Các vị, Mĩ Tuyết rời đi trước, chúc các vị mã đáo thành công.” Hạng Mĩ Tuyết nho nhã lễ độ, hơi khom người, cũng không quay đầu lại mà lập rời khỏi nơi này.

Đi được vài trăm mét, Hạng Thành Như không nhịn được giận dữ nói: “Mĩ Tuyết, ý con là sao? Chẳng lẽ chúng ta đến đây một chuyến không công ư?”

Hạng Mĩ Tuyết liếc mắt nhìn Hạng Thành Như, bình thản cười nói: “Trước không nói đến việc có thể lấy được Dược Vương hay không, dù cho có lấy được thật thì cảm thấy họ sẽ hào phóng chia chác Dược Vương sao?”

Hạng Thành Như sửng sốt, nhíu mày nói: “Ý là sao?”

Hạng Mĩ Tuyết nhìn cái hố nơi Dược Vương xuất thế, lạnh nhạt đáp: “Con chỉ rầu rĩ vì không tìm được cơ hội thoát thân, không ngờ tên ngu ngốc Tô Nhất Tú lại cho con cơ hội này.”

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau?” Đại Tông Sư nhà họ Hạng kinh ngạc hỏi.

Hạng Mĩ Tuyết không giải thích, cô đi đến một gốc cây ngồi xuống, khép hờ hai mắt, như đang chờ đợi cái gì đó.

Trước hố, đủ loại thuật pháp đánh vào trong miệng hố.

Nhưng bất kể bọn họ thi triển thuật pháp gì, sau khi rơi vào hố đều sẽ bị ngọn lửa bốc cháy hừng hực trong nháy mắt nuốt hết.

“Thế này căn bản không còn biện pháp gì rồi!” Tô Nhất Tú hơi buồn rầu nói.

Các Đại Tông Sư cũng hơi thay đổi sắc mặt, Dược Vương ở trước mắt mà không có cách nào lấy được.

“Chẳng lẽ cứ như vậy rời đi tay không?” Hoàng Khải Thịnh tức giận nói.

“Tôi không cho rằng như vậy.” Đúng lúc này, Chương Vinh bỗng nhiên cười bình thản, mở miệng.

Rất nhiều ánh mắt của các Đại Tông Sư nhanh chóng hướng về phía Chương Vinh, ánh mắt giống như quỷ đói.

Chương Vinh cười bình thản, nói: “Thật không dám dấu diếm, vừa rồi tôi dùng tinh thần lực thăm dò qua hổ lửa này, phát hiện này lực uy hϊếp của ngọn lửa đang dần thu nhỏ. Đến lúc thích hợp, thuật pháp của chúng ta có tác dụng.”

“Chương đại sư, lời này là thật sao?” Nhϊếp Viễn gấp gáp không chờ nổi hỏi.

Chương Vinh gật đầu nói: “Thật hơn vàng, chi bằng các vị đồng tâm hiệp lực dọn đi ngọn lửa này, đến lúc đó chẳng phải sẽ lấy được Dược Vương như trở bàn tay?”

“Hợp lý.” Mọi người sôi nổi gật đầu, bất kể Chương Vinh có nói gì.

“Vậy đừng đứng rảnh rỗi ở đây nữa, tiếp tục đi.” Tô Nhất Tú ra lệnh.

Vừa dứt lời, hàng nghìn thuật pháp lại ùn ùn hướng về phía hố lửa.

Trên thực tế, tuy uy lực của ngọn lửa này thu nhỏ, nhưng lại không hề liên quan đến thuật pháp của họ.

Mà là bởi vì Tần Trạm đã xuống đến đáy hố lửa, tìm được Dược Vương, hơn nữa bắt đầu hấp thu nó ngay tại đáy hố.

Theo lời Hạng Mĩ Tuyết mà nói, dù người nào có thể quang minh chính đại ra khỏi từ hố lửa này, cũng không tài nào tránh thoát được mười vị Đại Tông Sư trước miệng hố.

Thay vì vậy chi bằng nuốt hết Dược Vương trong hố lửa này đi.

“Trong ký ức của cha mình từng có ghi chép về cỏ Hỏa Linh.” Tần Trạm nhìn cỏ Hỏa Linh trước mặt, nhỏ giọng nỉ non.

Giờ phút này cỏ Hỏa Linh đang hình thành liên kết với Tân Trạm, từng nhánh từng nhánh quấn quanh anh như mạng nhện.

“Vốn tưởng cỏ Hỏa Linh này đã sinh ra thần thức, xem ra lại là mình đánh giá cao rồi.” Tần Trạm lắc đầu.

Ở thời đại thiếu thốn linh khí này, các tu sĩ đều đã suy tàn, huống hồ một gốc cây thuốc như thế này.

Lời tuy là vậy, nhưng cây cỏ Hỏa Linh này vẫn hấp thu tinh hoa nhật nguyệt gần một ngàn năm, linh khí bên trong nồng đậm hơn bất cứ loại nào Tân Trạm từng gặp.

Anh cắn nuốt linh khí như sắp chết đói, ăn ngấu ăn nghiến không dừng.

Mà trên không trung, rất nhiều Đại Tông Sư vẫn thi triển thuật pháp như cũ. Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.

Ba ngày này bọn họ hao hụt nội kình nghiêm trọng, cũng may hoàn cảnh nơi này đủ đáp ứng cho nội kình của bọn họ nhanh chóng khôi phục.

“Hiện tại độ nóng của ngọn lửa này đã giảm bớt hơn nửa so với lúc đầu.” Chương Vinh đứng bên miệng hố lạnh nhạt nói.

Chương Vinh cười nói: “Mọi người đều vì Dược Vương mà đến, lợi ích buộc chặt với nhau, sao tôi có thể lừa gạt mọi người được?”

“Vậy rốt cuộc còn bao lâu nữa?” Nhϊếp Viễn nhíu mày nói.

Chương Vinh mở ra thần thức, quét qua hố một lượt.

Ngay sau đó anh ta cười nói: “Tối đa ba ngày, ba ngày sau chúng ta có thể xuống đây tìm Dược Vương.”