Đám Cưới Của Bạn Trai Cũ

Chương 5

Tôi có thể cảm nhận được tay Phó Dư Dã đang nắm lấy tay tôi buộc chặt trong nháy mắt, hắn đứng về phía tôi, đem tôi che ở sau. Về mặt sinh lý tôi lớn tuổi hơn, động tác này người bình thường làm sẽ có vẻ trẻ con, đến khi tầm nhìn của tôi hoàn toàn chỉ có bả vai rộng lớn của Phó Dư Dã, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật phức tạp.

Cái loại cảm giác này không thể nói được là tốt hay xấu, tựa như tôi là nữ nhân nhu nhược yếu đuối cái gì cũng không thể làm.

Chỉ nghe Phó Dư Dã lãnh đạm lên tiếng:"Không phải chuyện của chú."

Thái độ lạnh nhạt này tôi chưa từng thấy trên người hắn.

Mà Phó Dư Tranh đều không hề tức giận hay kích động, thậm chí còn tốt tính mà cười một cái, y cười rộ lên, đuôi mắt rộ lên một độ cong ôn nhu, nhìn qua lại tương tự Phó Dư Dã, làm tôi như thấy được Phó Dư Dã của mười năm sau, nhưng lại không phải là rất giống, trên người Phó Dư Dã không có cái loại khí chất tiếu lí tàng đao (nụ cười mang đao) này, trước mặt là Phật Di Lặc, sau lưng cũng không biết giấu cái gì.

Y nói:"Con yên tâm, chú sẽ không quấy rầy tới con, nhưng mà..."

Y tạm dừng một chút, sau đó quăng cho tôi một ánh nhìn thương hại.

Lời nói đến một nửa, lại không nói tiếp. Sau khi Phó Dư Tranh rời đi, tôi thắc mắc mà nhìn Phó Dư Dã, nhưng Phó Dư Dã lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ nói:"Ông ấy là chú của em, chú sẽ không phản đối chúng ta ở bên nhau, thầy, thầy đừng sợ."

Lúc hắn an ủi tôi, thật đúng là một người lớn đáng tin cậy.

Tôi giễu cợt nhéo nhéo khuôn mặt cứng đờ của anh ta, nói:"Được rồi, ông cụ non."

Sau đó thời điểm ông nội Phó Dư Dã dùng cổ phần và địa vị uy hϊếp hắn, hắn bị nhốt trong nhà, là Phó Dư Tranh giúp hắn trốn ra gặp tôi, khi đó đã thật nhiều ngày tôi không liên hệ được với Phó Dư Dã, tôi lo cho hắn, lo hắn ăn không được ngủ không tốt, lo hắn bị trộm đưa đến nơi tôi tìm không được, lo chúng tôi sẽ không bao giờ gặp được nhau, nhưng tôi đều không làm được gì, chỉ có thể chờ đợi. Không biết chờ bao lâu, lại tiếp tục chờ. Đột nhiên nhìn thấy hắn xuất hiện trước cửa chung cư của tôi, ăn mặc nhàn nhã, trên mặt còn mang theo nụ cười lười biếng, trong nháy mắt tôi còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

Tôi cho rằng hắn đến giải thích với tôi lí do vì sao nhiều ngày như vậy mất tích, hoặc là nói với tôi hắn gặp phiền toái khó giải quyết, hoặc là ôm eo tôi làm nũng nói muốn tôi, chính là hắn không có, hắn là người thích sạch sẽ, giờ phút này lại ngồi dưới đất, ánh mắt sáng ngời, làn da tái nhợt đến có thể nhìn thấy mạch máu bên dưới, tôi đau lòng muốn đi kéo hắn lên, hắn cũng thong dong đưa tay ra cho tôi.

Thời điểm tôi muốn nắm chặt lấy, hắn nói:"Thầy, chúng ta chia tay đi."

Tôi cảm thấy một tia tê dại truyền từ đầu ngón tay lên tới cánh tay.

Thậm chí không thể tin được hỏi lại:"Cái gì?"

Phó Dư Dã tự mình đứng lên, biểu tình của hắn chậm rãi trở nên lãnh khốc, trong lãnh khốc lại mang theo thương xót. Cùng với gương mặt Phó Dư Tranh chợt hiện lên, một khắc kia tôi cảm thấy bọn họ thật sự giống nhau.

Tôi không phải thằng ngốc cái gì cũng không hiểu, cũng có thể đoán được áp lực trong nhà lên Phó Dư Dã có bao nhiêu lớn, nhưng là tôi không rõ, tiền cùng quyền quan trọng như vậy sao? Có lẽ là do tôi chưa từng có được, nên sẽ không thể hiểu được, nhưng có thể tưởng tượng ra, Phó Dư Dã là thiếu gia từ nhỏ cẩm y ngọc thạch lớn lên, trên người đều là quý giá, thậm chí cái quần hắn đang mặc tùy ý ngồi dưới đất cũng là mấy tháng tiền lương của người bình thường. Tôi có thể khiến hắn vì tôi mà khom lưng uốn gối cuối đầu với người khác hay sao?

Tôi có tư cách sao?

Tôi không có, tôi chỉ là con kiến sẽ đem hắn kéo vào bụi bậm.

Hiện giờ hắn muốn quay đầu, tôi chỉ có thể chúc hắn tiền đồ như gấm.