Tinh Tế Chi Băng Liệt Vương Tọa

Chương 46: Quân đoàn Ảnh Tử

Mang theo cậu bỏ trốn và vân vân... Vốn không phải việc Thiệu Trầm sẽ làm!

Thiệu Trầm cúi đầu nở nụ cười, sợi tóc hắn nhẹ nhàng phiêu động.

_ Nhưng tôi muốn có tất cả của em.

_ Thiệu Trầm! Anh rốt cuộc làm sao vậy...

Đương lúc Thiệu Trầm ngẩng đầu lên lần nữa, Tống Kiêu thấy trong đôi ngươi hổ phách kia nổi lên một tia màu tím. Nụ cười của hắn mang theo vẻ thích thú, Tống Kiêu ở trong mắt hắn dường như trở thành một đứa trẻ ấu trĩ cố tình gây sự.

_ Tôi sẽ dẫn em đến thật nhiều nơi, sẽ cho em một cuộc sống vô ưu vô lự, ngoại trừ hạnh phúc, vẫn là hạnh phúc. Như vậy còn không được sao?

_ Tôi phải về nhà! Bây giờ tôi không hạnh phúc chút nào!

Tống Kiêu cảm giác được lực lượng cường đại nào đó phát ra từ người Thiệu Trầm, nó đè ép thần kinh Tống Kiêu, ngăn chặn hành động của cậu, dường như muốn siết cậu thật chặt. Nó và lực lượng từng bao bọc cậu của Oz hoàn toàn trái ngược.

_ Ngoan nào. Bây giờ chúng ta xuất phát, tôi sẽ dẫn em đến nhìn tinh hạm của tôi.

Thiệu Trầm nhéo nhéo chóp mũi Tống Kiêu.

_ Tinh hạm? Anh lấy đâu ra tinh hạm chứ?

Thiệu Trầm lấy tinh hạm ở đâu? Hắn chỉ là một tài công mà thôi!

_ Rồi em sẽ biết. Em sẽ rất thích nó.

Động cơ của tàu con thoi khởi động, lao vun vυ't trong bầu trời đêm, mà hướng đi cũng không phải Asenin.

Tốc độ như vậy, hoàn toàn là muốn bay khỏi thủ đô!

Tống Kiêu lúc này tỉnh táo nhận ra, mình đã bị Thiệu Trầm dụ dỗ!

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế! Đêm nay Thiệu Trầm thật không bình thường!

_ Anh rốt cuộc là ai? – Tống Kiêu trầm giọng hỏi.

_ Tôi là Thiệu Trầm, là trung khuyển của em. – Thiệu Trầm buồn cười trả lời.

_ Anh không phải Thiệu Trầm, Thiệu Trầm sẽ không làm chuyện như vậy.

_ Ha, vậy Thiệu Trầm hẳn là phải im lặng như cái bóng đi theo sau cậu chủ nhỏ của anh ta à?

_ Anh rốt cuộc là ai!

Ngay lúc đó, một quả tên lửa tuệ tinh xẹt qua động cơ của tàu con thoi, rồi nổ tung trong nháy mắt.

Thiệu Trầm phản ứng rất nhanh, nhanh chóng điều chỉnh quỹ đạo, tránh được tên lửa trùng kích.

Hắn huýt sáo một cái:

_ Thật là xui xẻo, hình như có người đuổi tới rồi.

Trái tim Tống Kiêu đập thình thịch.

May mà có người đuổi tới, nếu không Thiệu Trầm sẽ đưa cậu đến nơi nào rồi!

_ Đoán một chút xem ai đuổi tới, cậu chủ nhỏ? Là Tống tiên sinh? Hay là ngài Oz Fawn nhỉ? À, tôi lại quên mất, em không thích tôi gọi Oz là ngài.

Tàu con thoi của Thiệu Trầm tiếp tục tăng tốc, ngay sau đó hai quả tên lửa khác đồng thời bắn ra, như đã được tính toán và dự đoán trước, quả thứ nhất xẹt qua tàu con thoi của bọn họ, ép Thiệu Trầm chuyển hướng, mà quả thứ hai lao vào giữa một động cơ.

Cách thức ngắm bắn này, Tống Kiêu trong nháy mắt nghĩ tới Oz.

_ Xem ra cả Tống tiên sinh và Oz Fawn đều tới đây.

Trong giọng nói của Thiệu Trầm không có chút cảm giác gấp gáp nào, dáng cười trên môi hắn khiến Tống Kiêu cảm giác hắn dường như rất hưởng thụ mối nguy bị truy đuổi như nghìn cân treo sợi tóc này.

Hai chiếc tàu con thoi đuổi theo đã chuyển sang hình thức tấn công, nhưng bọn họ cũng không công kích khoang thuyền, mà nhắm vào động cơ.

_ Lập tức trở về đi! Tôi sẽ nói với anh hai, anh chỉ muốn mang tôi ra ngoài chơi một chút mà thôi!

Thiệu Trầm tiếc nuối lắc đầu:

_ Cậu chủ nhỏ, lẽ nào em cũng cảm thấy tôi chỉ muốn đưa em ra ngoài chơi một chút... thôi sao?

Rất nhanh, hơn mười chiếc tàu con thoi đã đuổi tới đây, bọn họ đều là thuộc hạ của Tống Phái Lưu. Kỹ thuật phi hành của bọn họ ở hạng nhất, phối hợp cực kỳ ăn ý.

_ Anh trốn không thoát đâu! Dừng ở đây đi mà! – Tống Kiêu hô lên.

Thiệu Trầm rất nhanh đã bị thuộc hạ của Tống Phái Lưu vây quanh.

Giọng nói của Tống Phái Lưu phát ra từ hệ thống:

_ Đồng chí ở trong tàu con thoi, xin hãy trả em trai cho tôi ngay lập tức, tôi có thể xem như không có gì xảy ra, để đồng chí rời khỏi thủ đô.

_ Sao lại khách khí như vậy, Tống tiên sinh? – Thiệu Trầm cười, nâng cằm – Thật ra so với việc đưa cậu chủ thân ái của tôi đến gia tộc Fawn, còn không đáng tin bằng giao cho tôi đâu. Hơn nữa tôi sẽ mãi cưng chiều em ấy.

_ Tôi lặp lại lần nữa, xin hãy trả em trai lại cho tôi. Tống gia chúng tôi đã nói là làm, tôi đã nói thả đồng chí đi, thì chắc chắn thực hiện.

_ Ôi chao, ôi chao… Xem ra Tống tiên sinh không tin tôi có thể chăm sóc cho cậu chủ nhỏ rồi. – Thiệu Trầm nhún vai cười cười.

Tiếng cười của hắn đè nén rất thấp, mang theo một loại chơi đùa, toàn bộ đối với hắn giống như chỉ là một trò chơi.

Tống Phái Lưu dù thế nào đi nữa cũng là thiên tài khiến các góc vuông khác phải kiêng kỵ, thế nhưng Thiệu Trầm lại hoàn toàn không để y vào mắt.

_ Vậy thì… Chắc tôi nên thể hiện một chút thực lực của mình nhỉ? Để Tống tiên sinh an tâm mà cho phép tôi đưa cậu chủ nhỏ đi.

Đương lúc giọng nói của hắn hạ xuống, trong không gian màu đen mơ hồ có gì đó qua lại như con thoi, rất quỷ quái, mắt cậu không thể miêu tả hình dáng chúng nó, nó dường như có thể thay đổi bất cứ lúc nào, mà những biến hóa này cứ như ảo giác.

_ Cậu chủ nhỏ, để tôi giới thiệu với em — quân đoàn Ảnh Tử của tôi.

Một giây kia, Tống Kiêu đần người ra.

_ Cái… gì…

Thiệu Trầm dựa vào ghế lái, nhàn nhạt cười.

Đó không phải là nụ cười trung thành khiêm tốn của thuộc hạ, cũng không phải nụ cười ấm áp Tống Kiêu quen thuộc.

Trong dáng cười kia là vẻ kiêu ngạo ngang tàng, mang theo ý tứ toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

_ Anh là… Anh là…

Tống Kiêu không thể nói ra cái tên được nhắc đến trong truyền thuyết kia, cậu vẫn cho là cả đời mình cũng không có cơ hội gặp hắn.

_ Nếu như em không muốn gọi tôi là “Thiệu Trầm”, thì gọi “Nhật Ảnh” cũng được. – Thiệu Trầm xoa đầu Tống Kiêu, nháy mắt một cái – Em không cần dùng kính ngữ với tôi đâu, ai bảo em là cậu chủ nhỏ của tôi, ở chỗ của tôi mãi mãi có quyền tùy hứng chứ?

Từ đầu đến cuối nghe như hắn vẫn còn cưng chiều cậu.

Nhưng Tống Kiêu lại có cảm giác mình đang bị cười nhạo.

_ Hm… Em biết vì sao thuộc hạ của tôi được gọi là “quân đoàn Ảnh Tử” không? (Ảnh Tử = Cái bóng)

_ Bởi vì các người sở hữu kỹ thuật bay ẩn quỹ đạo cao siêu nhất góc vuông, cho nên các người… Xuất quỷ nhập thần...

Tống Kiêu trả lời.

Trong lòng của cậu vô cùng lạnh lẽo.

Quân đoàn Ảnh Tử… Đó là đối thủ cũ của Tống Nhiên ngày trước.

Quân đoàn này hành tung quỷ dị, chiến thuật đa dạng, hơn nữa phối hợp rất ăn ý. Lĩnh chủ Nhật Ảnh của góc vuông thứ chín có ba tinh hạm cao cấp, theo thứ tự là “Luyện Ngục”, “Cửu Trọng Thiên” và “Linh hồn màu đen”. Chúng nó đều là tinh hạm có tính năng cao cấp. Năm mà Tulio sử dụng bão từ, ba tinh hạm đều dễ dàng tránh được, đồng thời bỏ xa Tulio.

Tống Kiêu nghe người ta nhắc qua, Tống Nhiên đã giao chiến với quân đoàn Ảnh Tử chín lần, Nhật Ảnh luôn có thể bỏ rơi Tống Nhiên ở thời điểm quan trọng nhất, nghênh ngang mà đi.

Mà hắn... Dĩ nhiên vẫn ở bên cạnh mình.

_ Nhật Ảnh, hành vi của anh đang thể hiện sự xâm lược. Anh muốn tuyên chiến với góc vuông thứ sáu tại đây sao? – Giọng nói của Tống Phái Lưu lạnh lùng và dứt khoát.

_ Xâm lược? Thành thật mà nói tôi đã xâm lược rất nhiều năm. Tôi coi trọng một ngôi sao nhỏ, tôi rất cẩn thận cưng chiều nó, nuôi nó, mài dũa nó, biến nó thành hình dạng tôi mong muốn, để sau đó có thể khảm nó trên vương miện của tôi, giữ gìn thật tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác lại có kẻ muốn lấy đi ngôi sao của tôi, tôi không thể làm gì khác ngoài buông thả, không nhẫn nhịn nữa. Nếu tôi muốn, vậy lấy đi được rồi. Nếu như lấy nó đi là tuyên chiến… Vậy đánh một trận thôi!

Trong tàu con thoi là tiếng cười nhẹ nhàng của Thiệu Trầm.

Tiếng cười kia không giống Phong vương Tulio điên cuồng, lại có ma tính dồn ép người khác.

Tống Phái Lưu trong nháy mắt lâm vào khổ chiến (chiến đấu gian khổ), dù sao số lượng thuộc hạ của y kém quân đoàn Ảnh Tử.

Quân đoàn Ảnh Tử không chỉ công kích Tống Phái Lưu, thậm chí còn điên cuồng oanh tạc thủ đô.

Khắp nơi đều là các đốm lửa nổ tung, lòng Tống Kiêu vô cùng khẩn trương.

_ Dừng lại! Mau bảo bọn họ dừng lại đi!

Trường học của cậu, nơi cậu đã từng xem Ruth Penna biểu diễn, siêu thị thú cưng cậu đã từng đi qua, mặc dù cách xa như vậy, Tống Kiêu vẫn có thể tưởng tượng được cảnh chúng nó bị hủy hoại.

_ Hm, nếu tôi nói bọn họ dừng lại, em sẽ theo tôi chứ?

Thiệu Trầm dễ dàng thoát khỏi vòng vây của Tống Phái Lưu, tiếp tục bay sâu vào màn đêm.

_ Không! Anh là đồ khốn!

_ Chậc — – Thiệu Trầm tiếc nuối nói – Vậy nói lời tạm biệt với Cevil thân ái của em đi.

_ Cái gì —

Sau một giây, Thiệu Trầm bắn một quả tên lửa về khu vực cư trú của các thuyết khách trong thủ đô.

Tống Kiêu mở to hai mắt, nhìn nó đăm đăm.

Cevil...

Chỉ nhìn thấy vô số tàu con thoi đi qua đám oanh tạc, rời khỏi thủ đô.

_ Ôi chao! Đáng lẽ tôi phải sớm cho nổ tung chỗ đó mới phải… Không cẩn thận để bọn họ có cơ hội sơ tán rồi?

Cevil trốn ra được sao?

Người ấy phải trốn được! Nhất định phải thoát…

Lúc này, bọn họ đã rời khỏi tầng khí quyển của thủ đô. Mà Tống Phái Lưu vẫn bị quân đoàn Ảnh Tử quấy rầy.

Tống Kiêu khẩn trương nắm chặt tay.

_ Thế nào, rất lo lắng cho Tống Phái Lưu sao? Không cần đâu.

Tống Kiêu không thèm nhìn về phía Thiệu Trầm. Nếu hắn từ trước đến nay không phải là người trong tưởng tượng của mình, thì cần gì phải nhìn rõ?

_ Tống Phái Lưu vẫn đi theo, bên người Tống Nhiên, giống như Tống Nhiên, am hiểu lấy ít thắng nhiều. Tuy rằng số lượng quân đoàn Ảnh Tử tôi phái ra để bám theo Tống Phái Lưu nhiều gấp ba số lượng quân phòng vệ thủ đô tên đó có, nhưng tôi đoán, ba phút đồng hồ nữa Phái Lưu sẽ đuổi đến đây. Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng đến chỗ Linh hồn màu đen thôi.

Tống Kiêu ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở xa xa có một khu vực giống như sao chết —— đó chính là Linh hồn màu đen.

Nhưng khoảng cách này chỉ là thoạt nhìn xa xa mà thôi, để đến đó tàu con thoi chỉ mất hai phút.

Nói cách khác, Tống Phái Lưu không thể đuổi kịp.

_ Anh đã ở cạnh tôi từ bao giờ?

Tống Kiêu gằn từng chữ hỏi.

_ Tôi không quen nghe em nói như vậy, cậu chủ nhỏ. Xem ra em giận thật.

_ Trả lời câu hỏi của tôi!

_ Vào sinh nhật tám tuổi của em ấy.

Ngón tay Tống Kiêu vô thức run lên. Nói cách khác Nhật Ảnh đã ở bên cạnh mình bảy năm!

_ Vậy Thiệu Trầm chân chính đâu?

_ Ừm, hắn thật không hổ là tài công của Băng Liệt, để bắt được hắn, tôi thiếu chút nữa mất đi cánh tay trái. Nhưng em có thể yên tâm, tôi không gϊếŧ tên đó, chỉ là... Hắn không thể tỉnh lại nữa mà thôi. Tôi cần gen của hắn để cơ thể của tôi và hắn giống nhau như đúc, như vậy ở trước người thông minh như em sẽ không lộ ra sơ hở. Ôi… Học theo giọng hắn quá lâu, tôi chẳng thể nhớ rõ giọng nói của mình là gì nữa!

_ Quý ngài Nhật Ảnh, ngài có nhiều thời gian rảnh rỗi nhỉ? Dĩ nhiên lãnh phí bảy năm trên người của tôi! Mục tiêu của anh là gì?

_ Rất rõ ràng, tôi cũng muốn Băng Liệt. Thế này, tôi cũng tầm thường như Sở Phong vậy! Nhưng tôi không có hứng thú với hệ thống của Băng Liệt. Bởi vì đầu óc của tôi cũng không kém hơn Tống Nhiên, tôi chỉ cần tinh hạch Băng Liệt mà thôi. – Nhật Ảnh chậm rãi đến gần Tống Kiêu – Đó mới là bộ phận tinh diệu nhất của nó.

Tránh ra ——

Tống Kiêu cũng không kêu thành tiếng.

Vì cậu đang vô cùng thất vọng.

Cậu cứ ngỡ trên đời này vẫn còn một người, luôn đơn thuần đối tốt với cậu, không cần bất cứ thứ gì đền đáp, cũng không vì bất kỳ lý do gì.

Hóa ra cậu sai rồi.

Mỗi một lần Thiệu Trầm nói những lời ấm áp, mỗi một cái gật đầu của hắn, mỗi một lần tự tay chăm lo cho cậu, đều để bẫy cậu hết.

_ Ở trong lòng anh, tôi mới thật sự là con thú cưng. Anh còn hơn cả Sở Phong, còn cao tay hơn những Arthur tự cho mình tài giỏi kia.

Tống Kiêu lạnh lùng nói.

Nhật Ảnh nở nụ cười, hắn nhéo nhéo má Tống Kiêu.

_ Đây là điểm đáng yêu của em. Trong lòng em, tôi còn quan trọng hơn Cevil mà em thích kia, không phải sao? Nếu có một ngày, khi em phải chọn giữa một trong hai người tôi và Cevil, em sẽ không do dự chút nào chọn tôi, đúng không? Tôi còn quan trọng hơn cả cuộc sống tốt đẹp Tống Phái Lưu an bài cho em, đúng không? Nếu như tôi dùng một lý do từ chối, nói với em tôi chỉ muốn dẫn em đến nơi không ai tìm được, rời xa tất cả góc vuông, tìm tòi những vùng đất mới, sống một cuộc sống chỉ có hai người chúng ta, mặc dù em không muốn và thấy có lỗi với Tống Phái Lưu, nhưng em vẫn sẽ đi theo tôi, đúng không?

Tống Kiêu nghiến chặt răng nhìn người đàn ông này.

Hắn sống với cậu bảy năm, hắn thậm chí không thể hiện một góc băng sơn nào trước mặt cậu. (ý không để lộ chút sơ hở nào)

Đáy lòng Tống Kiêu lạnh lẽo.

Cậu muốn ra ngoài, cậu muốn rời khỏi nơi này, cậu tuyệt đối không muốn dây dưa với người đàn ông này thêm một giây một phút nào nữa!

Cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng trong đầu mình có một một tảng núi băng chìm nổi, trong phần băng chìm dưới đại dương bao la có một cổ lực lượng chậm rãi thoát khỏi mặt nước, dọc theo đỉnh núi, chậm rãi tuôn ra.

Nhật Ảnh chống cằm nhìn cậu:

_ Em muốn làm gì?

Tống Kiêu không trả lời.

Cậu muốn thoát khỏi trói buộc của Nhật Ảnh, muốn phân giải chiếc tàu con thoi này!

Cậu nên làm như thế nào?

Cậu hẳn nên cảm thụ các nguyên tử Cesi dị biến cấu thành chiếc tàu này, cảm thụ lực hút gắn kết chúng nó, sau nó chặt đứt các liên kết ấy đi!

Nhưng cậu còn chưa kịp thi triển lực lượng của mình, xương sọ đã sinh ra một cơn đau nhức.

_ A —— – Tống Kiêu cắn chặt răng, hét thảm thiết.

_ Thật không ngờ, em lại là Arthur? – Nhật Ảnh nghiêng mặt, trong ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn và kinh ngạc, đồng thời màu hổ phách của đôi con ngươi hoàn toàn biến mất, thay thế bằng một tầng tím sẫm thần bí, tượng trưng cho hoàng tộc ở góc vuông thứ chín – Xem ra em cũng gạt tôi thật lâu! Đau lòng quá, tôi chăm sóc em bảy năm, vẫn không nhận được toàn bộ tín nhiệm của em!

Đầu Tống Kiêu không thể suy nghĩ, lực lượng cậu tập hợp lần hai lại tiếp tục tan vỡ, Tống Kiêu cúi đầu, đau đớn làm cậu khó mà hô hấp.

Lực lượng của Nhật Ảnh đang tấn công đại não cậu.

_ Em còn chưa học được cách bảo vệ mình, đã mưu tính sử dụng năng lực Arthur trước mặt tôi à? Không ai nói cho em biết, làm như vậy rất nguy hiểm sao? Bởi vì nếu gặp bất kỳ một Arthur cao cấp nào có dã tâm, đều sẽ tìm cách tiêu diệt em trước khi em trưởng thành?

Bỗng dưng, luồng lực lượng sắp phá hỏng xương sọ cậu biến mất.

_ Nhưng rất may trước mặt em chính là tôi, lần tiếp theo sẽ không may như vậy đâu, cậu chủ nhỏ thân ái.

Ngay lúc đó, một quả tên lửa tuệ tinh bắn trúng động cơ của Nhật Ảnh.

Nhật Ảnh híp mắt.

_ Chậc… Thật không ngờ có người có thể đột phá vòng vây của quân đoàn Ảnh Tử, đuổi đến đây. Xem ra tôi đã coi thường Tống Phái Lưu... Chỉ là đơn thương độc mã đuổi theo thế này, quả thực rất lỗ mãng đó!

Tống Kiêu cũng sợ hãi, bọn họ cách Linh hồn màu đen quá gần, nếu như Linh hồn màu đen phát động công kích với đối phương, một chiếc tàu con thoi chắc chắn không chống đỡ nổi vũ khí hạng nặng của tinh hạm!

Nhật Ảnh phản kích lại, nhưng đối phương phi hành không chỉ nhanh chóng quyết đoán, mà cả tấn công cũng rất độc ác. Rõ ràng Tống Kiêu đang làm con tin ở cạnh Nhật Ảnh, nếu là Tống Phái Lưu tuyệt đối không thể hung hãn công kích thân tàu của Nhật Ảnh như vậy, nhưng chiếc tàu con thoi này hiển nhiên không có băn khoăn đó.

_ Xem ra anh hai em dự định muốn mạng của em rồi nha! – Nhật Ảnh phát ra một tiếng cảm thán.

Đối phương lại bắn pháo ion từ một góc độ xảo quyệt, Nhật Ảnh khéo léo tách ra, thời điểm định phát động công kích, đối phương lại tấn công liên tiếp, độ chuẩn xác khiến lưng người ta phải đổ mồ hôi lạnh, mà Nhật Ảnh bị đối phương quấy rầy, không thể tiếp cận Linh hồn màu đen.

_ Vậy tôi để cho Linh hồn màu đen tiến đến gần chúng ta một chút nhé. Em cũng rất chờ mong, đúng không? – Nhật Ảnh cười hỏi Tống Kiêu.

Thiên tài mới chờ mong ấy!

Hiện tại Tống Kiêu ước gì chiếc tàu con thoi đang đuổi theo bọn họ có thể bắn nát Nhật Ảnh!

_ Ôi, ý nghĩ này thật khủng khϊếp. Ở đây không giống thủ đô dưới tầng khí quyển, nếu như thân hạm thật sự bị nổ tung, em sẽ chết rất nhanh.

Nhật Ảnh không lo lắng chút nào, nói. Những lời của hắn với Tống Kiêu lúc này thật bát nhã. (trí tuệ)

_ Điều tôi tiếc nuối duy nhất là phải chết cùng một chỗ với anh thôi. – Tống Kiêu lạnh lùng trả lời.

Vào lúc này, đối phương bay theo quỹ đạo không thể tưởng tượng, vòng qua Nhật Ảnh, trong chớp mắt bắn một phát đạn, một động cơ khác của Nhật Ảnh bị đánh trúng.

Mất đi ba động cơ, độ khó khống chế phương hướng của tàu con thoi càng lúc càng tăng.

Nhật Ảnh cười nói với đối phương:

_ Thật không ngờ thuộc hạ của Tống Phái Lưu còn có nhân vật ưu tú như vậy, khiến tôi thật ấn tượng. Không bằng cho tôi biết tên của đồng chí đi. Hãy để tôi biết, người tôi sắp gϊếŧ chết là ai.

Tống Kiêu hoảng sợ phát hiện, Linh hồn màu đen đang nhanh chóng lao đến đây.

Trong giây phút đó, một chiếc tinh hạm khác cũng không ngừng lao đến, đó là Tinh Vân của Oz! Nó trực tiếp phóng vũ khí hạng nặng “Phong Ngữ Giả”. Mục tiêu cũng không phải Linh hồn màu đen, mà là một chỗ cách Linh hồn màu đen rất xa.

Giữa lúc các ngôi sao đang sáng rực lên, Tống Kiêu mơ hồ thấy có gì đó bị nổ tung.

Giờ cậu đã hiểu, bóng đen cậu vừa nhìn thấy không phải Linh hồn màu đen, mà là ảo ảnh của nó, Linh hồn màu đen thật sự ở chỗ khác!

Mà Tinh Vân lại tính được vị trí chính xác, bắn trúng đích!

Nhật Ảnh đè lấy trán:

_ Oz Fawn! Bọn họ đều nói cậu là học trò của Tống Nhiên… Xem ra quãng thời gian cậu đi theo sau tên đó không có lãng phí chút nào!

Tống Kiêu rốt cục nghe được thanh âm lạnh lẽo mà trầm ổn phát ra từ hệ thống.

_ Tôi dùng bảy năm nghiên cứu cách truy lùng quân đoàn của ngài.

Tinh hạm rõ ràng rất khổng lồ, thế nhưng tốc độ di chuyển lại vượt qua tưởng tượng của Tống Kiêu. Nhưng vì quá chói mắt, hai chiếc tinh hạm bay rất nhanh, dường như trong lúc cả hai công kích lẫn nhau đã có vô số hành tinh bị nổ, cậu không thể thấy rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng năng lượng được phóng tới lại không ngừng đánh thẳng vào thân hạm, loại chấn động kịch liệt này khiến mỗi một tế bào Tống Kiêu đều run rẩy.

_ Còn 30 giây nữa, Ngưng Vọng sẽ tiến vào phạm vi tấn công Linh hồn màu đen.

Oz lạnh giọng nhắc nhở.

_ Vậy thì sao? Cậu cho nổ tung Linh hồn màu đen là được rồi. Chỉ là cậu nhẫn tâm cho nổ tinh hạm của tôi sao? Khiến Tống Kiêu và tôi đồng quy vu tận, tôi rất cam tâm tình nguyện, kết cục này cũng rất tốt đẹp, thế nhưng cậu cam tâm không?

Thanh âm của Nhật Ảnh vẫn không có chút khẩn trương nào.

Tống Kiêu biết, vì đây là tính cách của Nhật Ảnh.

_ Tống Kiêu, nếu cậu tin tưởng tôi, thì bây giờ hãy làm theo những điều tôi đã từng dạy cậu.

Không có ích lợi gì!

Những thứ anh dạy, tôi đã thử qua! Tôi vốn không phải là đối thủ của Nhật Ảnh!

_ Ba giây đếm ngược, bắt đầu.

Oz vừa dứt lời, một quả tên lửa không cố kỵ chút nào bắn trực tiếp vào tàu con thoi của Nhật Ảnh.

Hắn vừa né được, đã bị tàu con thoi của Oz mạnh mẽ đυ.ng vào.

Một giây kia, Tống Kiêu nghĩ cổ của mình sắp bị đυ.ng gãy.

_ Đúng là điên mà…

Trong tiếng than sợ hãi của Nhật Ảnh, Tống Kiêu phát hiện trong nháy mắt hai chiếc tàu con thoi đυ.ng vào nhau, Oz bị tàu con thoi của mình đẩy ra ngoài, rơi lên tàu con thoi của Nhật Ảnh.

Đây là hành động tự sát điên cuồng!

Hai mắt Tống Kiêu nhìn theo thân ảnh Oz rơi xuống, trừng đến sắp nứt ra.

Oz Fawn điên rồi sao?

Tại sao anh ta lại làm như vậy?

Là vì không muốn bị Nhật Ảnh đoạt lấy Băng Liệt ư?

Không, không phải! Oz Fawn có kiêu ngạo của mình, anh ta từ trước đến nay khinh thường việc cướp đồ của người khác!

Nhật Ảnh không nói hai lời, chuẩn bị bỏ xa Oz.

Ba giây giây đến rồi, Tống Kiêu tự nói với mình, cậu phải sử dụng lực lượng của bản thân, cậu phải để chúng nó tuôn ra từ sâu trong tiềm thức…

Nếu không Oz liều lĩnh tới cứu cậu sẽ chết...

Cậu phải cùng Oz, phân giải chiếc tàu con thoi này!

Tống Kiêu cảm nhận được các tế bào trong cơ thể mình va chạm vào nhau, một lực lượng nào đó được truyền đến, xuất hiện từ tận cùng tư duy, rót vào tàu con thoi. Cậu cảm thụ được lực hút của các nguyên tử, cùng lực lượng Oz đổ vào đây, lực lượng của cậu và Oz tụ lại một chỗ, nhất cổ tác khí.

Trong nháy mắt, chiếc tàu con thoi nứt toác.