Sắc trời dần dần ảm đạm.
Nói là ảm đạm thì không bằng nói những tia sáng dần dần như bị một bức tường vô hình nuốt chửng, những cảnh tượng bên ngoài trở nên mơ hồ, cuối cùng là cả không gian đều bị hãm vào trong không gian tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy được, chỉ có thể thông qua linh thức để cảm nhận.
Mấy cái vẫy quạt cuối cùng của Vạn Đồ Ma quân ngoại trừ việc cố định không gian ngăn cách ra còn chia tách ra cả khu vực không gian mà Quy Hải đang đứng, khiến Quy Hải không thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, không cảm nhận được sự biến đổi linh khí trời đất, cũng không cảm nhận được chỗ của Sư Vân Phong.
Vốn dĩ chuông đồng tâm đang nóng rực, nhưng qua một lát, ngay cả chuông đồng tâm cũng nguội lạnh đi không còn rung lên nwuax.
Nhìn thấy công kích của A Sơn đối với bức tường không gian này đều bị hấp thu và tiêu diệt, Quy Hải đối với tình cảnh hiện tại cũng thúc thủ vô sách, tâm tình cũng tối đen như không gian hiện tại, cảm nhận sâu sắc được sự vô lực.
Lực phòng ngự của Quy Hải rất tốt, lực công kích của rồng thần A Sơn cũng rất mạnh, nhưng lại không thể đối phó đối với bức tường không gian đang vây khốn họ lại.
Trong không gian tối đen, A Sơn vẫn giữ nguyện hình thái cù long, vẫn mãnh liệt dùng đôi sừng bén nhọn, dùng móng vuốt sắc bén của mình, dùng lân giáp cứng rắn của mình để đâm vào bức tường nhưng lại dã tràng xe cát. Tất cả các công kích đều bị bức tường tiêu diệt. Mà Quy Hải đang cưỡi trên lưng A Sơn cũng vài lần suýt bị phản lực của bức tường làm bắn ra ngoài.
Bởi vì Quy Hải không biết bay, A Sơn mới vẫn luôn cõng Quy Hải. Nhưng cõng hắn cũng khó mà dùng sức, A Sơn thấy vậy, bèn bay xuống phía dưới, đặt Quy Hải lên tấm đáy mỏng của bức tường, mang theo tâm tình không chịu khuất phục, chuẩn bị tiếp tục đi công kích.
Nhưng cũng không thể được.
Quy Hải dùng linh khí kim bao lấy ngón tay đem đi công kích, nhưng cũng không xuyên qua được.
A Sơn ngậm miệng không nói, sau khi đặt Quy Hải xuống chỉ im lặng dùng hết sức đi công kích bức tường, dùng tất cả các linh khí, muốn cứu Quy Hải ra. Qua một lát, A Sơn mệt mỏi đến cực điểm, thở hồng hộc nói: “ Tiên sinh, bức tường này dùng lực lượng công kích của ta để gia cố lực lượng của nó, lực của ta càng mạnh thì nó lại càng kiên cố. Thử mấy chỗ khác đều không được.”
Quy Hải nghe vậy, cùng A Sơn bị nhót ở trong không gian tối đen hoàn toàn không cảm nhạn được thế giới bên ngoài, lại không ra được, tâm tình chán đến cực điểm, nói với A Sơn: “ A Sơn, xin lỗi, là ta liên lụy đến ngươi…..”
A Sơn công kích đã mệt, hạ xuống cạnh Quy Hải, hóa thành hình người, lấy từ trong không gian trức vật ra mấy bình thuốc, bỏ hết vào miệng để khôi phục linh khí, chuẩn bị tiếp tục công kích.
Nghe thấy Quy Hải tự trách như vậy, A Sơn vội vàng nuốt linh dược xuống, nói tâm tư trong lòng ra: “ Tiên sinh, ngươi không cần tự trách, từ lúc ta ra đời vẫn cô đơn một mình, từ lúc quen được tiên sinh, mới biết thế nào là sống vui vẻ. Trùng phùng với tiên sinh, ta mới được sống lại, đoạn thời gian cùng tiên sinh đi trêu đùa đám Ma tu kia, trước đó tới giờ ta chưa ba giờ khẩn trương và kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy. Nếu như không có tiên sinh, cứ cho là sinh mệnh kéo dài nghìn vạn năm thì cũng không khác gì cái chết. Cho nên, tiên sinh, ngươi không cần tự trách! A Sơn hoàn toàn tự nguyện!”
Nghe A Sơn nói thật lòng như vậy Quy Hải rất cảm động.
Có một con rồng nguyện ý cùng hắn chống lại kẻ địch cường đại, cho dù đối mặt với cái chết đang đến cũng không mộ lời oán trách, Quy Hải bị hắn làm cho cảm động rồi.
Chỉ là, cảm động thì cảm động nhưng Quy Hải vẫn có hi vọng muốn đi ra. Nếu như chỉ dựa vào lực lượng của hắn A Sơn không đi ra ngoài được vậy thì, lực lượng bên ngoài thì sao?
Sư Vân Phong sẽ thành công tìm được bọn họ chứ?
Có lẽ là không, cảm nhận của chuông đồng tâm là cảm nhận hai phía, nếu như Quy Hải không thể thông qua chuông đồng tâm để cảm nhận Sư Vân Phong thì Sư Vân Phong cũng không thể cảm nhận được vị trí của Quy Hải.
Quy Hải không khỏi thở dài một hơi.
Trong quá trình được Sư Vân Phong chăm bón, tất cả những yêu cầu của Quy Hải đều được Sư Vân Phong thỏa mãn, Quy Hải đã quen với việc được Sư Vân Phong chăm sóc, quen việc dựa dẫm vào y.
Mà điều Quy Hải bỏ qua nhất đó chính là ______
Trước khi Vạn Đồ Ma quân phẫn nộ rời đi, Quy Hải muốn đi nhìn thấy phản diện nhà hắn.
Trong một mảnh tối đen như mực vô vọng, cho dù không có khát vọng cầu sinh, không có lòng muốn báo thù, không có sự dựa dẫm vào mĩ thực, Quy Hải phát hiện, khát vọng còn lại của hắn chỉ là muốn gặp phản diện lần cuối cùng. Sống cũng tốt, chết cũng được.
Tuy rằng không cảm nhận được vị trí của phản diện nhưng Quy Hải vẫn hi vọng Sư Vân Phong lợi hại hơn Vạn Đồ Ma quân. Nhưng mà, Sư Vân Phong đến quá sớm. Trong nguyên tác, Sư Vân Phong lên tiên sơn sở thành đệ tử tiên môn hơn hai trăm năm, mới quay về Ma vực, áp lực hơn người, đánh thắng được vị trí Ma đế. Bây giờ so với nguyên tác còn sớm hơn hai trăm năm.
Khoảng cách hai trăm năm, Sư Vân Phong làm sao có thể thắng được chứ?
Như vậy ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không được thấy.
Không biết gặp mặt có ý nghĩa gì nhưng chỉ muốn gặp mặt y vậy thôi.
Quy Hải không khỏi nghĩ đến trường hợp xấu nhất, nếu như Sư Vân Phong thấ bại, Vạn Đồ Ma quân thiên hạ vô địch, vậy sinh mạng của hắn và a Sơn há chẳng nguy hiêm cực độ hay sao? Nếu như Vạn Đồ Ma quân nhằm vào A Sơn, các hải thú ở Hải đế chi thành mất đi sự che chở của long vương đại nhân, các Ma tu còn không phải lột ra lóc thịt bọn chúng hay sao?
“ A Sơn, ta, còn liên lụy đến các hải thú trong Hải đế chi thành.” Quy Hải lại càng tự trách, hắn không nên tin vào mấy cái dự cảm mơ hồ đó, kéo theo A Sơn phụ trách thủ hộ long cung và Hải đế chi thành vào, để hắn phải đối mặt với Vạn Đồ Ma quân.
A Sơn không có yếu lòng, tìm tìm lật lật trong không gian trữ vật, vốn dĩ muốn tìm bình linh dược nhưng lại kinh hỉ phát hiên ra một miếng thổ nhưỡng to bằng lòng bàn tay, hưng phấn kêu: “ Tiên sinh! Không cần lo lắng! Ta có cách rồi!”
“ Cách gì vậy?” Quy Hải không hiểu dùng linh thức quét qua miếng thổ nhưỡng đó, phát hiện ở trong đó có một cái hạt giống to bằng đầu ngón tay.
A Sơn chôn miếng thổ nhưỡng xuống dưới đất, vừa nói: “ Đây là cây giống cây Lay trời! Ban đầu ta ngại bỏ ở long cung không mĩ quan nên đã bỏ vào trong không gian trữ vật. Vừa rồi tiên sinh trồng cây trên đầu cái tên Ma quân đó làm ta nhớ đến, lực lượng sinh trưởng của cây cỏ so với ta còn mạnh hơn rất nhiều lần! Hơn nữa, Lay trời là thần mộc nhất đẳng đó! Trong truyền thừa của ta, lúc cây Lay trời sinh trưởng, có thể làm lật chuyển cả núi Côn Luân! Lại còn liên kết được với thế giới sau khi phi thăng! Cái bức tường không gian nhỏ xíu này, đương nhiên chẳng là cái gì cả!”
Quy Hải dùng linh thức quét qua hạt giống một cái, lại quét qua A Sơn đang hưng phấn vô cùng, rồi khinh bỉ bản thân mình kiến thức nông cạn, bó tay hỏi: “ A Sơn, vậy chúng ta làm thế nào để cho nó nảy mầm bây giờ.”
A Sơn ngạc nhiên, tâm tình hưng phấn nhất thời thu lại, ngốc một lát mới nói: “ Nó không phải là hạt giống chết sao? Để ở long cung mấy vạn năm rồi…….. Ừm…… Để ta nghĩ xem………..Trong truyền thừa có nói, chúng ta nên dùng linh khí thần thú để tưới tiêu nó.”
Quy Hải nghe vậy, quỳ xuống kiểm tra hạt giống trong thổ nhưỡng, nói: “ Để ta nhìn xem, nó cần linh khí mới nảy mầm vậy ta thử chuyển hóa một chút…..”
Quy Hải vừa mới bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ, bên kia A Sơn đã bắt đầu cởi ra khôi giáp trên người. Bởi vì sự việc quá cấp bách, A Sơn gấp gáp muốn bảo Quy Hải tránh ra nên động tác của hắn cũng cực kì hung mãnh, cởϊ qυầи ra tụt xuống dưới chân, làm cho chân to chân nhỏ đều hiển lộ ra hết, dùng tay che lại bộ phận nào đó dưới eo trên đầu gối, kêu Quy Hải một tiếng: “ Tiên sinh tránh ra!” Nhìn thấy Quy Hải lùi lại mấy bước mới bắt đầu tè lên miếng đất.
Cho dù trong không gian tối đen như mực, duỗi tay ra không nhing thấy ngón nhưng Quy Hải có linh thức, nhưng lại không thể nhìn. Hai cái chân dài cùng bộ phận mềm mềm nào đó hiển lộ ra, trong lòng Quy Hải cũng không có bao nhiêu tâm tư sắc tình, chỉ kinh ngạc, rồi hiểu ra: “ Linh khí của thần thú, là chỉ nướ© ŧıểυ hả?”
A Sơn vừa dùng tay đỡ chỗ đó để phóng chuẩn chỗ, vừa nói: “ Đúng vậy, trong truyền thừa nói, dịch thể của thần thú có lượng linh khí vô cùng phong phú, đặc biệt ta là cái loại cù long này, nướ© ŧıểυ của ta có long khí, đối với sự nảy mầm, sinh trưởng, trị thương thần mộc đều có tác dụng cực kì lớn, linh điền ở Hải đế chi thành cũng là trồng như vậy đó. Nhưng mà, cây Lay trời là thần mộc thượng cổ, cần phải hấp thu rất rất nhiều linh khí mới được. Xem! Nó hấp thu nướ© ŧıểυ của ta, bắt đầu nảy mầm phá đất rồi kìa!”
Quy Hải kinh ngạc dùng linh thức nhìn hạt giống Lay trời trong đất, nướ© ŧıểυ của A Sơn vừa tưới vào, hạt giống đã bị cái mầm nho nhỏ bắt đầu làm nứt ra vài chỗ. Long khí của A Sơn quả nhiên có tác dụng, cái mầm nhỏ cũng nhanh chóng phá đất chui ra, hoàn toàn hấp thu long dịch của A Sơn, bắt đầu trưởng thành, mảnh đất bị nướ© ŧıểυ làm ướt cũng bắt đầu biến hóa. Qua một lát, cây Lay trời cũng đã cao gần bằng Quy Hải rồi.
A Sơn lại dừng một lát, tìm kiếm linh thủy uống vài hớp, hỏi: “ Tiên sinh, ta hết nướ© ŧıểυ rồi, phải chờ một lát, ngươi có biết tè không? Dịch thể của thần rùa cũng có tác dụng đó, chúng ta cùng nhau sẽ nhanh hơn.”
Không có sự tưới táp của A Sơn, cây Lay trời cũng biến nhỏ đi rất nhiều.
Đứng trước A Sơn đi tiểu, Quy Hải cũng chẳng thấy ngại ngùng gì. Huống chi đây chính là cơ hội để thoát ra ngoài? Nhưng mà Quy Hải lại tiếc nuối phát hiện, mình thiếu mất bộ phận bài tiết.
Chính là bản thể rùa thần cũng thiếu đi cơ quan có thể bài tiết. Rùa thần lúc nhỏ cần phải ăn uống, nhưng lại không cần bài tiết, cho nên có thể bỏ những thứ không cần thiết hoặc những thứ bẩn trực tiếp xả ra bên ngoài. Lâu dần, tất cả các hệ thống bài tiết của rùa thần đều bị thoái hóa, bao gồm cả đường ruột và bàng quang.
Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Quy Hải không có cúc hoa, vốn dĩ Quy Hải cảm thấy không sao cả, không cần thì cứ thoái hoát hôi. Nhưng mà, không có bàng quang thì ngay cả đi tè cũng không bieeys. Quy Hải cũng muốn thử một chút, cái con chim lớn kia bỏ ra, quả thật cũng tè không nổi. Quy Hải thấy vậy, rất là chán nản kéo quần lên, chán nản nghĩ, mình còn có dịch thể gì, lẽ nào dùng máu để nuôi cây sao?
A Sơn thấy Quy Hải tè không ra, vội vàng ngăn lại suy nghĩ muốn cắt ngón tay lấy máu nuôi cây của Quy Hải, vội vàng tưới thật nhiều linh thủy cho cây Lay trời.
Cây Lay trời chỉ có một nhánh chính, không có mọc thêm nhánh nào khác. Hấp thu linh dịch A Sơn không ngừng tưới vào, rễ của cây cũng bắt đầu cắm sâu vào lòng đất, cành chính của nó nỗ lực vươn lê khỏi mặt đất, cuối cùng, không phụ sự kì vọng của A Sơn và Quy Hải, xuyên qua bức tường không gian vô hình!
Ánh sáng sáng lạn theo khe hở chiếu vào, theo sự sinh trưởng của cây Lay trời, khe hở của bức tường không gian càng ngày càng lớn, lực lượng đó ngăn không nổi lực lượng của cây Lay trời, cả bức tưởng không gian vỡ tan! Theo ánh sáng mê người chiếu vào, chính là âm thanh thánh thót của chim ca bay trong gió. Quy Hải nhìn thấy ánh sáng sáng lạn và mây trắng bên ngoài, lần nữa cảm nhận được thế giới bên ngoài, tâm tình cũng vui vẻ thoải mái lên.
Đồng thời lúc này, chuông đồng tâm cũng lại lần nữa nóng lên, phát ra âm thanh bình bịch hữu lực, từng hồi chấn động. Quy Hải không khỏi dùng linh thức quét qua chuông đồng tâm, thông qua sợi tơ của nó mà cảm nhận được vị trí của phản diện nhà hắn.
Qua lâu như vậy mà phản diện nhà hắn vẫn sống!
Hơn nữa, cự li không đến vạn lí, giống như cách hắn càng ngày càng gần vậy.
Trong chuông đồng tâm truyền đến từng đợt sóng vui thích, cơ hồ muốn nhấn chìm Quy Hải, ngâm vào trong nước biển. Quy Hải đắm chìm trong sự yêu thích và cổ động khiến người ta muốn nghỉ ngơi này, có chút mơ hồ, phân không rõ đâu là phản diện truyền tới, đâu là của mình.
Nhưng mà, Quy Hải rất nhanh không vui mừng nổi nữa.
Bức tường vỡ nát, tấm đáy mỏng manh Quy Hải đứng trên đó cũng không còn nữa.
Cho dù Quy Hải kịp thời nhảy lên cành cây Lay trời, nhưng thổ nhưỡng cũng không thể trôi nổi trên không trung. Một khi không gian bị phá vỡ, Quy Hải cũng sẽ theo cây Lay trời rơi xuống. Tốc độ rơi tự do rất nhanh, vèo một cái Quy Hải đã rơi xuống tầng mây. Ngóng nhìn hòn đảo lớn đón lấy mình, Quy Hải vội vàng mở ra lưới phòng ngự, điều chỉnh tư thế, hi vọng là không bị đau đớn.
A Sơn thấy vậy, không kịp mặc xong đồ, liền vội vàng xông qua, ôm lấy eo Quy Hải, không để Quy Hải ngã xuống cùng cây Lay trời.
Quy Hải được A Sơn ôm lấy eo, nhìn về phía mặt đất kiên cố trên hòn đảo kia, nhất thời chưa hoàn hồn lại được.
Có cho là trở thành rùa thần đi chăng nữa, năng lực phòng ngự cường đại đến đau nhưng Quy Hải vẫn chưa từng thể nghiệm qua cảm giác rơi tự do từ độ cao như vậy, trong đầu óc vẫn giữ ý thức của nhân loại, không cần biết năng lực phòng hộ mạnh như thế nào nhưng việc sợ độ cao thì vẫn như vậy.
Vừa muốn cảm ơn A Sơn, đột nhiên một tiếng xé gió bên tai truyền đến, Quy Hải nghe tiếng gió quay đầu lại nhìn, hóa ra là phản diện nhà hắn.
Ánh sáng chói chang ở phía sau Sư Vân Phong, hòa cùng ánh sáng bạc từ thanh kiếm Phá thiên trên tay Sư Vân Phong lại càng trở nên thần diệu. Mười năm không gặpm Sư Vân Phong trẻ trung năm đó cũng đã trưởng thành không ít, càng ngày càng cao lớn khôi ngô. Mà đường nét trên khuôn mặt y càng ngày càng lạnh lùng, hai hàng lông mày kiếm khẽ nhếch, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, khí thế mãnh liệt.
Không hổ là phản diện nhà hắn, mười năm không gặp càng ngày càng đẹp trai. Linh thức quét qua một chút, không phát hiện phản diện bị nội thương gì, Quy Hải rất vừa lòng.
Dưới đôi lông mày kiếm của Sư Vân Phong là hai đôi mắt đen thẳm, màu đen nhìn không thấy đáy. Lúc này, Sư Vân Phong đang nhìn chăm chăm QUy Hải, ánh mắt mê người, một thân lãnh khốc lạnh thấu xương, giống như muốn nuốt sạch Quy Hải vậy. Mà kiếm Phá thiên của Sư Vân Phong đang chỉ vè hướng A Sơn, kiếm khí ngang dọc, cả thanh kiếm rõ ràng tùy thời đều có thể xông từ trong tay y ra.
Quy Hải chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên sau thời gian dài gặp lại phản diện lại là như thế này. Đại khái sẽ là rất vui, thuận tiện tặng cho phản diện một cái ôm của tình anh em, vỗ vỗ lưng, sau đó đánh Ma tu rồi đi ăn uống nhắm rượu gì đó chứ?
Nhưng mà, bây giờ, Quy Hải quan sát tư thế đang ôm nhau của mình và A Sơn đang lộ nửa cái chân dài ra, lại nhìn ánh mắt lạnh căm căm của phản diện, nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của phản diện, Quy Hải tự nhiên sinh ra một loại cảm giác xấu hổ.