Cô Vợ Nằm Vùng Của Nhị Thiếu

Chương 25: .bị Phái Đi Nằm Vùng Lâu Dài

Nhϊếp Nhiên trả hết phép trở về lại bắt đầu tham gia huấn luyện dồn dập. Huấn luyện thể năng vừa buồn tẻ vừa mệt nhọc mỗi ngày khiến con người ta mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng trạng thái của Nhϊếp Nhiên lại càng ngày càng tốt.

Cô có thể cảm nhận được thể lực của mình đang từ từ nâng cao, nhưng để có thể đạt tới trạng thái cao nhất của cô ở kiếp trước thì còn cần thêm một chút thời gian nữa.

Lại là một buổi chiều nắng gắt, mọi người huấn luyện xong một vòng, nhưng vì không đạt được tới yêu cầu của Phương Lượng nên bị phạt đứng trên sân.

“Sao hả, có phải cho rằng thông qua sát hạch rồi là có thể gia nhập quân đội ngay, không cần luyện tập gì phải không?” Phương Lượng đứng ở trên cùng, răn dạy, “Tôi nói cho các em biết, trước khi các em vào được quân đội, tôi sẽ cố gắng thao luyện các em! Giờ lập tức lên xà đơn, luyện lực cánh tay!”

“Rõ!” Âm thanh đều nhịp vang lên.

Mặt trời đã ngả về Tây, tất cả mọi người đều ở trên xà đơn luyện lực cánh tay, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên đầu xuống dưới mặt, cánh tay mỏi nhừ và đau nhức như bị kéo đứt rời vậy.

Hai tiếng sau...

“Để tôi xem ai dám rơi xuống.”

Giọng nói nghiêm khắc của giáo quan vang lên ở bên dưới khiến cho mọi người đành phải lặng lẽ cắn răng kiên trì.

Nhưng dường như Phương Lượng đang cố ý, anh ta cũng chẳng gây trở ngại cho người nào, lại cứ cố tình vỗ mạnh lên sống lưng Nhϊếp Nhiên.

“Thẳng lưng cho tôi!”

Đập mạnh tới mức làm cô trượt tay, suýt chút nữa rơi từ trên xà xuống.

“Không được động đậy!”

“Run cái gì!”

Nhϊếp Nhiên cắn răng ổn định thân thể hơi lay động của mình, nhưng không ngờ Phương Lượng lại vỗ mạnh thêm một cái nữa, cơ thể vốn dĩ đã lắc lư liền bị đánh rơi xuống đất.

Chân chống đỡ, lập tức bị trẹo.

“Tôi cho em xuống ư? Tiếp tục lên cho tôi!”

Vì khi tiếp đất khiến cổ chân bị trẹo, Nhϊếp Nhiên hơi lảo đảo.

Phương Lượng chú ý tới động tác nho nhỏ đó của cô, liền ngăn Nhϊếp Nhiên đang định lên xà lại, “Bị thương thì tới phòng Y tế.”

“Em không sao.”

Nhϊếp Nhiên từ chối, muốn tiếp tục lên xà, nhưng lại bị Phương Lượng kéo xuống, anh ta nói với sĩ quan phụ tá vừa mới tới ở bên cạnh, “Đưa em ấy đến phòng Y tế.”

Nhϊếp Nhiên thậm chí còn chẳng kịp nói gì thì đã bị vị sĩ quan phụ tá kia nửa dìu, nửa cưỡng chế đưa đi.

Đây là tình huống thì vậy? Cô không gặp phải chuyện gì quá lớn thì tại sao lại bị đưa tới phòng Y tế chứ?

Đến phòng Y tế, sau khi bác sĩ quân y kiểm tra cho Nhϊếp Nhiên xong liền đáp: “Xương bị nứt, cần phải nghỉ ngơi cẩn thận.”

Xương bị nứt ư? Đùa cái gì vậy, cô còn không biết vết thương trên chân mình thế nào hay sao?

Nhϊếp Nhiên đang định gọi bác sĩ lại thì đã bị sĩ quan phụ tá ngăn cản.

“Nhϊếp Nhiên phải không?”

Nhϊếp Nhiên quan sát sĩ quan phụ tá trước mắt một chút, gật đầu, “Phải.”

“Xin chào, tôi là Đội trưởng đội cảnh sát số 2, Lệ Xuyên Lâm.”

“Đội cảnh sát ư?”

Làm sao người của đội cảnh sát lại rảnh rỗi chạy tới đây chứ?

Lúc Nhϊếp Nhiên còn đang cảm thấy khó hiểu thì Phương Lượng lại đi từ ngoài cửa vào, hỏi Lệ Xuyên Lâm: “Đã nói với em ấy chưa?”

“Chưa.”

“Vậy để tôi nói đi.” Phương Lượng lập tức cầm lấy túi hồ sơ trong tay Lệ Xuyên Lâm, ngồi xuống trước mặt Nhϊếp Nhiên, “Đây là nhiệm vụ.”

“Em còn nghĩ sao tự nhiên lại đưa em tới phòng Y tế, còn nói cái gì mà nứt xương?” Nhϊếp Nhiên nhìn thấy túi hồ sơ quen thuộc kia thì lập tức hiểu ra, cười nói, thảo nào vừa rồi giáo quan lại cứ nhằm vào cô.

Phương Lượng thở dài bất đắc dĩ, “Thì cũng phải cho em lý do ra ngoài chứ, nhiệm vụ lần này rất quan trọng, cũng rất nguy hiểm.”

“Sao lại là em ạ, chẳng lẽ vì lần trước em đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ à?” Nhϊếp Nhiên hỏi đùa.

“Đây cũng là một trong các lý do, nhưng quan trọng là nhân vật mục tiêu của em đã chết.”

Những lời của Phương Lượng khiến Nhϊếp Nhiên không khỏi kinh ngạc, “Sao cơ?”

Chết ư? Sao có thể nhanh như thế được?

Lúc này, Lệ Xuyên Lâm cũng ngồi xuống mép giường bệnh, nghiêm túc nói: “Ba ngày sau khi cô gắn máy nghe trộm cho hắn ta, hắn ta đã bị người khác ám sát, tại một khu biệt thự trong rừng.”

“Thế thì sao?” Nhϊếp Nhiên cúi đầu đọc tài liệu trong hồ sơ.

“Chúng tôi nghi ngờ là do Nhị thiếu của Hoắc gia làm, gần đây anh ta có quan hệ hợp tác làm ăn với Lương Phỉ.”

“Nhị thiếu của Hoắc gia là ai cơ?”

Lệ Xuyên Lâm rút từ trong hồ sơ ra một tờ giấy, chỉ vào gương mặt trên bức ảnh, “Hoắc Hoành, con thứ hai của nhà họ Hoắc, là con riêng, người ta thường gọi là Hoắc Nhị thiếu. Năm mười sáu tuổi được đưa về nhà, nhưng nửa năm sau gặp phải tai nạn xe hơi nên trở thành người tàn tật, hơn nữa tình hình sức khỏe xuống dốc không phanh, bởi vậy nên không bao giờ xuất hiện trước người ngoài. Nhưng hai năm qua, chúng tôi điều tra thấy Hoắc gia không chỉ thu lợi nhuận từ kinh doanh mà còn có lợi nhuận từ những việc phạm pháp, mà những mối làm ăn đó đều do anh ta quản lý.”

Nhϊếp Nhiên nhìn kĩ bức ảnh, chỉ có dáng người hoặc một bên mặt, gần như không thấy chính diện, thỉnh thoảng có bức chụp được sườn mặt nhưng cũng rất mơ hồ.

Nhϊếp Nhiên ngắm nghía bức ảnh: “Vị Hoắc Nhị thiếu này có vẻ cực kỳ hung ác, máu lạnh vô tình phải không?”

Lệ Xuyên Lâm lắc đầu đáp: “Không, nghe nói cách nói năng, hành động của anh ta cực kỳ quân tử, đối nhân xử thế cũng rất tao nhã.”

Thì ra là kẻ nham hiểm!

Cô chỉ vào ảnh chụp của Hoắc Hoành, “Nên giờ tôi phải ám sát anh ta à?”

“Không, chúng tôi nghe lén thấy trong cuộc trò chuyện của Lương Phỉ có nhắc tới một người tên Lưu Chấn. Mà sở dĩ Hoắc Hoành làm giao dịch với Lương Phỉ là vì muốn tiếp cận người tên Lưu Chấn này.”

Phương Lượng vẽ sơ đồ mối quan hệ giữa các đối tượng, giảng giải một lượt cho Nhϊếp Nhiên.

“Thế nên, giờ thầy bảo em đi tiếp cận Lưu Chấn, sau đó gắn máy nghe lén trên người hắn ta hả?”

“Không, tôi muốn em đi nằm vùng lâu dài. Theo thông tin tình báo thì bọn họ còn muốn kéo thêm một người thứ ba để thực hiện một cuộc giao dịch cực kỳ lớn, tôi muốn em tra ra nội dung cuộc giao dịch, vào lúc quan trọng thì phá hủy nó.”

Nghe Phương Lượng lải nhải về kế hoạch nhiệm vụ, Nhϊếp Nhiên không nhịn được ngắt ngang lời anh ta, “Khoan đã, thầy có chắc là muốn phái một tân binh đi làm nhiệm vụ nằm vùng lâu dài không thế? Hơn nữa, chẳng lẽ đội cảnh sát không còn ai có thể làm việc này à?”

Lúc nói tới đội cảnh sát, Nhϊếp Nhiên cố ý nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm.

Phương Lượng chỉ Lệ Xuyên Lâm ở bên cạnh, giải thích: “Xét thấy biểu hiện xuất sắc lần trước của em, cho nên vị này đặc biệt xin cấp trên cho mượn em đấy.”

Nhϊếp Nhiên nhìn Lệ Xuyên Lâm, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi: “Có phải em nên cảm ơn cảnh sát Lệ đã khen ngợi không?”

Ai ngờ Lệ Xuyên Lâm lại nói: “Đừng khách sáo.”

Phương Lượng nhìn thấy vẻ mặt như gặp ma của Nhϊếp Nhiên thì yên lặng quay đi coi như không nhìn thấy.