Cô Vợ Nằm Vùng Của Nhị Thiếu

Chương 9: . Hai Người Kỳ Quái

Giải quyết xong những người kiêu ngạo, vênh váo trong lớp, Nhϊếp Nhiên liền đi tắm, sau đó lên giường ngủ luôn.

Người trong phòng đều hơi e dè cô, sợ chính mình cũng trở thành một Phùng Anh Anh thứ hai, nên ngay cả tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều.

Tới thời gian tắt điện, ngoài ánh đèn pin thỉnh thoảng chớp lóe bên ngoài cửa sổ thì toàn bộ doanh địa đều im ắng không có một âm thanh nào.

Một đêm bình yên trôi qua.

Ba giờ sáng, trời còn chưa sáng, Nhϊếp Nhiên vốn dĩ đang ngủ say ở trên giường đột nhiên ngồi bật dậy.

Bởi vì cô biết nếu muốn ở lại đại đội tân binh thì tháng sau phải vượt qua bài kiểm tra thể lục, cũng may cơ thể này mặc dù yếu nhưng không ốm đau, cố gắng huấn luyện tàn khốc một chút thì hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Thế nên, cô cần phải ra ngoài chạy bộ trước khi tới giờ dậy.

Nhanh chóng thay quần áo và đi giày, sau khi gấp chăn và vệ sinh cá nhân một cách lưu loát, cô liền xuất phát hướng về phía sân thể dục của doanh trại huấn luyện.

Tháng tám, ba giờ sáng, mặt trời còn chưa mọc, nhiệt độ trong không khí vẫn hơi lạnh.

Cô khởi động làm nóng thân mình một cách đơn giản rồi bắt đầu chạy bền, nhưng mới chạy được nửa vòng ngắn ngủi thì đã thấy Lý Kiêu cũng xuất hiện trên sân thể dục.

Cô ta tới đây làm gì vậy?

Hai người nhìn nhau, tuy rằng cách nhau khá xa nhưng Nhϊếp Nhiên có thể cảm thấy được đối phương hơi kinh ngạc và có phần giật mình ngẩn ra.

Nhưng rất nhanh, Lý Kiêu cũng đã bắt đầu tự khởi động làm nóng cơ thể.

Cuối cùng, hai người cứ thế chạy cách nhau nửa vòng sân thể dục, coi như đối phương không hề tồn tại, nhìn về khu vực huấn luyện chỉ thấy hai bóng người đang chạy bền buổi sáng.

Nhϊếp Nhiên biết rõ ràng cơ thể mình thế nào, thế nên sau khi chạy bền được 5km và chạy nhanh 1km thì kết thúc buổi chạy sáng của mình.

Trên đường trở về phòng ngủ, Nhϊếp Nhiên nhìn thấy Lý Kiêu vẫn đang tiếp tục chạy, trên sân huấn luyện chỉ nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ của cô ta.

Nhϊếp Nhiên cảm thán nói thầm trong lòng: Xem ra, để làm học sinh ưu tú cũng không phải dễ dàng gì.

Liên tục nửa tháng, mỗi ngày hai người đều như hẹn sẵn với nhau, đúng ba giờ dậy, ba rưỡi khởi động cơ thể trên sân thể dục, tận lực chạy bền quanh sân.

Chưa kể, chạy suốt nửa tháng qua làm Nhϊếp Nhiên cảm nhận được rõ ràng rằng thể lực của mình đã khá hơn rất nhiều, hơi thở cũng đều đặn hơn nhiều.

Chỉ tiêu sức bền và cơ năng thân thể đều từ từ thay đổi, nhưng cái duy nhất không thay đổi chính là hai người đều coi đối phương như là không khí.

Thỉnh thoảng hai người chạy ngang qua nhau, nhưng cũng chưa từng nhìn đối phương lấy một cái.

“Reng reng reng reng...” Tiếng kẻng kiểm tra vệ sinh đột nhiên vang lên lúc bốn giờ.

Hai người đang chạy bộ bên ngoài nghe thấy tiếng chuông réo vang, sau đó toàn bộ đèn điện ở ký túc xá sáng bừng lên.

Hai người nghĩ có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng chạy về phía phòng ngủ của mình, còn chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng Phương Lượng vang lên từ trong phòng ngủ.

“Hai bạn Lý Kiêu và Nhϊếp Nhiên đâu rồi?”

Hai người nghe thấy tên mình, chân lại càng nhanh hơn vài bước.

“Báo cáo!”

“Báo cáo!”

Hai giọng nói không hẹn mà cùng vang lên ở ngoài cửa, Phương Lượng quay đầu lại nhìn, thấy hai người mặc áo ngụy trang, trên mặt đầm đìa mồ hôi.

Anh ta cau mày hỏi: “Tiếng kẻng kiểm tra vệ sinh buổi sáng vừa vang lên, hai người các em đi đâu vậy hả?”

“Chạy sáng.”

“Chạy sáng.”

Hai giọng nói ấy lại không hẹn mà cùng vang lên một lúc.

Đám nữ binh trong phòng ngủ liếc mắt nhìn những người xung quanh, tình huống gì đây? Hạng nhất và hạng bét của lớp cùng nhau đi chạy sáng ư?

Lý Kiêu thân thiện như thế từ bao giờ vậy?

Không khí trong nháy mắt trở nên quỷ dị.

Phương Lượng chắp tay sau lưng đi tới, “Bốn giờ đi chạy sáng, các em cũng hào hứng thật đấy.”

Ngay sau đó, anh ta quát lên với đám nữ binh trong phòng ngủ một cách giận dữ: “Trong vòng 10 phút, giải quyết xong toàn bộ việc vệ sinh cá nhân, nếu không thì cõng chăn bông luyện tập!”

Bị quát lên như vậy, mọi người lập tức dõng dạc đáp lại theo bản năng, “Vâng!”

Tiếp theo liền bước ra ngoài.

Nhìn đám người trong phòng ngủ vội vàng đi đánh răng rửa mặt, hai người Nhϊếp Nhiên và Lý Kiêu vốn đã rời giường từ lâu lại có vẻ nhàn nhã.

Nhϊếp Nhiên chỉ cảm thấy cái đầu dính đầy mồ hôi của mình thật sự quá hôi nên đi rửa mặt một chút.

Cô đi tới cuối hành lang, nơi đó có hai bồn rửa mặt giống hệt nhau, chụm tay bưng nước vỗ lên mặt mình, cảm thấy tinh thần sáng láng hẳn.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Lý Kiêu.

Nhϊếp Nhiên vuốt nước trên mặt, ngẩng đầu, nhếch môi, “Ở cùng phòng với nhau suốt hơn một tháng trời, đến bây giờ còn chưa nhớ được tên tôi, quả nhiên học sinh ưu tú của lớp chúng ta rất kiêu ngạo.”

“Cậu không phải cậu ta!” Giọng điệu cô ta cực kỳ chắc chắn.

Nhϊếp Nhiên chống hai tay xuống bồn rửa mặt, nghiêng đầu hỏi: “Cậu có gì để chứng minh không hả?”

“Chỉ bằng thủ pháp đầy kinh nghiệm cậu vặn cổ tay Phùng Anh Anh mấy ngày trước, không giống một tân binh vừa mới tốt nghiệp trung học.”

Nhϊếp Nhiên cười, đứng thẳng lên, đối mặt với cô ta, nói: “Chẳng phải cậu đã nói sao, chơi thế nào cũng được mà? Giờ tôi đang cố gắng áp dụng vào thực tiễn, không bằng hãy chờ mà nhìn xem thành quả của tôi đi.”

Mắt Lý Kiêu hơi lạnh: “Hôm đó cậu giả vờ ư?”

Sao có thể chứ! Hơi thở của một người giả vờ ngủ sẽ khác hẳn một người đang ngủ, ngày đó rõ ràng cô ta cảm thấy hơi thở của Nhϊếp Nhiên ở trên giường rất yếu, sao có thể ở trong trạng thái tỉnh táo được chứ?

Chẳng lẽ cảm giác của mình có vấn đề ư? Không thể nào! Những năm gần đây, cô ta được gia tộc huấn luyện lâu như thế, cảm giác vô cùng nhạy bén, sao có thể sai được chứ?

Lý Kiêu càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ.

Lần sau nếu làm nhiệm vụ cũng khinh suất như vậy, nói không chừng giây tiếp theo đã bị kẻ địch bắn nát đầu rồi.

“Cũng coi như nửa giả vờ đi, quả thực tôi bị bạn tốt của cậu làm cho nửa sống nửa chết, phỏng chừng cô ta mà cố thêm tí nữa, có khi tôi đã thật sự đi gặp Diêm Vương rồi ấy chứ.”

Nhϊếp Nhiên nhún vai, bước qua người cô ta định rời đi, lại bị Lý Kiêu túm lấy tay, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì, định trả thù Phùng Anh Anh sao? Cậu làm thế thì sẽ càng làm cho sự tình càng ngày càng hỏng bét, thậm chí sẽ bị khai trừ đấy.”

Ánh mắt Nhϊếp Nhiên nhìn thẳng phía trước, cô không chớp mắt lấy một cái, trả lời: “Đừng có dùng cái đầu không ai bì nổi kia của cậu để nghiên cứu tôi, tôi và cậu không phải cùng một loại người đâu.”

Sau đó, cô nhẹ nhàng hất văng cái tay đang ngăn mình lại kia, không quay đầu mà đi thẳng ra sân thể dục.