Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 37: Người Theo Đuổi Lâm Nhã Hồng

Yến tiểu Bắc suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

"Đúng vậy, ý của tôi là như vậy!"

Lâm Nhã Hồng nhìn Yến tiểu Bắc kinh ngạc nói:

"Nhưng chúng tôi không có tiền để đầu tư!"

"Các người góp sức lực trí tuệ, chị là sinh viên đại học còn biết cách mua bán thuốc, còn Thôi Tấn Huy biết điều hành cửa hiệu, tôi.. tôi ngoại trừ đưa tiền thì không biết làm gì cả."

Yến tiểu Bắc hiểu nhưng không biết cách diễn đạt ra ngoài như thế nào để mọi người được hiểu rõ. Thôi Tấn Huy bèn nói:

"Tôi hiểu rồi, Yến tiểu Bắc nói góp tiền vốn còn hai chúng tôi góp sức người!"

Yến tiểu Bắc mỉm cười giơ ngón tay cái lên rồi nói:

"Được đi học vẫn biết cách nói chuyện hơn!"

Lâm Nhã Hồng vẫn băn khoăn, chị ta nói:

"Như vậy không được, chúng ta không thể cứ như vậy lợi dụng Yến tiểu Bắc được!"

"Cái này không được coi là lợi dụng, hiệu thuốc từ nay sẽ cho hai người quản thúc, còn tôi thì không làm được gì cả!"

Yến tiểu Bắc lên tiếng ngay lập tức. Thôi Tấn Huy thấy đẩy qua đẩy lại cũng không phải là cách bèn đưa ra chủ ý:

"Thế này, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh vừa ngồi ăn uống vừa bàn bạc giải quyết vấn đề này."

Yến tiểu Bắc nói:

"Được, cậu muốn ăn gì ở đâu?"

Thôi Tấn Huy suy nghĩ rồi nhanh chóng trả lời:

Đến quán nướng Tam Mao, hôm nay chúng ta phải uống một chút để chúc mừng bước đầu khởi nghiệp của chúng ta. "

Ba người gọi một chiếc taxi đi đến chợ đêm bên bờ Tử Giang, đi vào phố ăn vặt ba người vào quán nướng Tam Mao rồi tìm một bàn ngồi xuống. Thôi Tấn Huy gọi món, cậu ta gọi một đĩa tôm hùm đất, vài xiên thịt và ba chai bia. Lâm Nhã Hồng luôn cảm thấy trong lòng không yên, từ hôm qua đến bây giờ từ ăn uống cho đến việc có cổ phần hiệu thuốc nên càng thấy điều này lạ lẫm.

" Chị Nhã Hồng nếu như không có sự trợ giúp của chị. Thì cửa hiệu sẽ không mở được. Chị nên nhận chỗ cổ phần đó. "

Nhận ra Lâm Nhã Hồng đang do dự, Yến tiểu Bắc ngay lập tức nói thẳng. Lâm Nhã Hồng vẫn thấy đây là đang lợi dụng Yến tiểu Bắc, điều này không tốt:

" Không biết có được không nhưng nếu chị nhận em là em trai của chị thì tốt rồi chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền. "

Đôi mắt Yến tiểu Bắc trong veo nhìn Lâm Nhã Hồng nghiêm túc nói:

" Nếu cậu đã nói đến nước này rồi mà tôi còn không đồng ý chẳng khác nào là đạo đức giả. "

" Được! "

Yến tiểu Bắc cười nói,

" Nhưng số cổ phiếu này được chia như thế nào? "

Lâm Nhã Hồng suy nghĩ một lát rồi nói. Yến tiểu Bắc nhìn Thôi Tấn Huy đang bận bóc tôm bèn gọi:

" Cậu xem cậu kìa đừng mải ăn như vậy chị đang hỏi cậu đấy! "

Thôi Tấn Huy vẫn không chịu thả con tôm xuống vừa cắn miếng thịt tôm vừa nói:

" Tôi vẫn đang nghe đây. "

Yến tiểu Bắc không nói gì nữa kiên nhẫn chờ cậu ta ăn xong cơm tôm đó.

" Vì đây là tiền của Yến tiểu Bắc nên số cổ phần lớn nhất là tám mươi phần trăm thuộc về cậu ấy, chúng tôi mỗi người 5 %, con người có bằng dược sĩ thì được 10 %. Hơn nữa sau này hiệu thuốc phát triển thì cổ phần của ba người chúng ta vẫn không thay đổi. Đồng thời ba chúng ta sẽ không được trả tiền công.

Sau khi ăn xong miếng thịt tôm Thôi Tấn Huy lên tiếng nói. Yến tiểu Bắc nhíu mày hỏi:

"Chia như vậy có ổn không?"

"Như vậy là rất nhiều rồi, nếu hiệu thuốc của chúng ta phát triển thành chuỗi rồi trở thành công ty rồi được niêm yết lên sàn giao dịch thì với số cổ phần đó của chúng tôi sẽ là một con số vô cùng lớn."

Yến tiểu Bắc ngây người khi nghe những thuật ngữ mới mẻ này, đương nhiên anh cũng không hiểu rõ ý nghĩa của nó.

"Vậy được, cứ làm theo lời cậu nói."

Lâm Nhã Hồng nâng ly lên và nói:

"Tiểu Bắc, cảm ơn cậu. Sau này chúng tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để cho hiệu của cậu trở nên thịnh vượng."

Yến tiểu Bắc cũng nâng ly lên chạm nhẹ vào ly của chị ấy mỉm cười nói:

"Là cửa hiệu của chúng ta."

"Đúng! Là cửa hiệu của chúng ta!"

Đúng lúc đó có một giọng nói của một người đàn ông chuyển đến:

"Nhã Hồng, anh tìm em thật không dễ dàng gì, tại sao em không nghe máy của anh?"

Lâm Nhã Hồng chợt run run lên nhưng không có quay đầu lại mà lạnh lùng nói:

"Tôi đã nói rồi, tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả."

Yến tiểu Bắc nghe giọng rất quen tai, ngẩng đầu lên nhìn thấy người vừa nói không ai khác chính là cái tên Cẩu Bộ Lễ mà anh đã từng gặp hai lần. Anh chợt nhớ đến chẳng lẽ thiếu gia Cẩu trong miệng hai người phụ nữ kia chính là cái tên Cẩu Bộ Lễ đang đứng trước mặt này sao?

Nghĩ vậy anh đặc biệt nhìn sang quan sát Cẩu Bộ Lễ, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt và thắt cà vạt màu đỏ, bên ngoài là áo vest màu trắng trên tay phải còn ôm theo một bó hoa, tay trái đút túi quần trông thật bảnh bao. Với vẻ ngoài vốn đẹp trai thêm quần áo là lượt làm cho anh ta càng trở nên trẻ trung và rất đẹp trai.

"Nhã Hồng, sao em lại cứng đầu như vậy chứ? Em biết anh đối với em là thật lòng mà! Vì em anh cũng từ bỏ công việc, gia đình mà đến cái huyện thành Chiêu Bắc nhỏ bé này vậy mà cũng không thể lay chuyển được lòng em!"

"Anh để dành sự thật lòng đó cho người khác đi, tôi không cần. Đừng tưởng rằng tôi không biết những việc anh làm sau lưng tôi, anh càng làm khó tôi như vậy chỉ khiến tôi buồn nôn nhiều hơn mà thôi!"

"Em nói đến chuyện không cho em đi tìm việc sao? Anh yêu em nhiều như vậy mà em không hiểu, chỉ cần em đi theo anh thì còn cần phải đi làm sao?"

Cẩu Bộ Lễ hoàn toàn không để ý đến Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy mà ngay lập tức đến trước mặt Lâm Nhã Hồng giơ bó hoa trên tay lên trước mặt Lâm Nhã Hồng và nói bằng giọng chân thành.

"Anh là đại thiếu gia, tôi chỉ là thôn nữ quê mùa, chúng ta không cùng một thế giới nên không thích hợp."

Câu nói của Lâm Nhã Hồng kèm theo cả tức giận và bất lực, chị ta không đón nhận bó hoa mà anh ta đưa. Cẩu Bộ Lễ vẫn luôn tỏ ra chân thành:

"Anh không quan tâm em đến từ nông thôn, em cũng biết anh thích em khi vẫn còn ở trường đại học."

"Anh đừng lo nói chuyện yêu đương gì nữa, anh nên dành những lời này cho những người con gái khác thì hơn."

Lâm Nhã Hồng lạnh lùng với vẻ mặt đầy ghê tởm. Cẩu Bộ Lễ định lên tiếng nói nữa thì Yến tiểu Bắc mở miệng nói trước:

"Chị Nhã Hồng đã không thích anh rồi, anh lại cứ quấn lấy chị như vậy anh không thấy phiền sao?"

"Đây là chỗ mày có thể lên tiếng nói chuyện à? Đồ quê mùa!"

Yến tiểu Bắc vừa dứt lời thì Cẩu Bộ Lễ lên tiếng quát mắng. Thôi Tấn Huy đứng dậy tức giận nhìn chằm chằm vào Cẩu Bộ Lễ rồi lên tiếng mỉa mai:

"Anh là người đừng sủa tiếng chó nữa nói tiếng người có được không?"

Mặc dù gia cảnh tốt nhưng do lang thang ở huyện thành Chiêu Bắc quá lâu rồi nên quần áo của cậu ấy trông giống như khất cái. Cẩu Bộ Lễ liếc nhìn cậu ta rồi kinh thường nói:

"Lại một tên lắm chuyện nữa ở đâu ra vậy, cậu ở đây la hét cái gì?"

Thôi Tấn Huy tức giận lúc còn ở Hà Hòa mặc dù không ai thích cậu ta nhưng cũng chưa có ai dám quát mắng cậu như vậy. Cậu ta đá chân về phía sau, cái ghé đẩu lao về phía Cẩu Bộ Lễ. Ánh mắt Cẩu Bộ Lễ hiện lên một lạnh lẽo, vốn dĩ hắn ta thấy Nhã Hồng đi cùng Thôi Tấn Huy và Yến tiểu Bắc đã thấy khó chịu rồi, nay Thôi Tấn Huy lại chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến cơn giận của hắn càng dâng cao:

"Mày muốn chết?"

Nhìn thấy Thôi Tấn Huy đang đi về phía mình thì hắn lạnh lùng thốt lên. Lâm Nhã Hồng nhanh chóng đứng dậy kéo Thôi Tấn Huy lại rồi quay sang nhìn Cẩu Bộ Lễ nói:

"Bọn họ là em trai của tôi! Anh muốn làm gì."

"Em trai, đừng tưởng anh không biết em trai của em đang còn học cao trung ở dưới quê?"

Cẩu Bộ Lễ đập bó hoa hồng trong tay vào người Thôi Tấn Huy, từ từ nắm tay lại các đốt ngón tay kêu lên răng rắc. Anh ta từ nhỏ đã được học một chút công phu, giờ anh ta chỉ muốn chứng tỏ cho LâmNhã Hồng thấy anh ta không phải là thiếu gia dễ dàng bị gió thổi bay mà là một người đàn ông đích thực.