Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 34: Y Đức Cao Thượng

Khi Yến Tiểu Bắc ấn nhẹ kim vàng ngay lập tức thiết bị theo dõi vốn ở trạng thái tĩnh đột nhiên bắt đầu hoạt động trở lại. Giáo sư Triệu ngạc nhiên nhìn vào nhịp tim, hô hấp và thấy nhịp tim từ con số không đang nhảy số dần dần thành 10, 20, 50.. Hô hấp cũng khôi phục dần dần từ không đến 10, 15.. Ông vội vàng quay đầu hét lớn với y tá đang đứng ở cửa.

"Mau gọi bác sĩ khoa sản sang đây!"

Người thanh niên bấy giờ cũng nhận ra vợ của mình đã được cứu từ quỷ môn quan về anh vừa khóc vừa vui mừng nói:

"Vợ tôi được cứu rồi!"

Sau khi lấy kim vàng ra Yến Tiểu Bắc nói:

"Không sao rồi!"

Cất kim vàng đi anh và giáo sư Triệu rời khỏi phòng cấp cứu, lúc này có một bác sĩ khoa sản và hai y tá đi vào phòng cấp cứu, đèn đỏ ở ngoài cửa được bật sáng lên. Người thanh niên ngoài hành lang đang sốt sắng đi qua đi lại ở cửa phòng cấp cứu. Bác sĩ Lưu và Cẩu Bộ Lễ thi thoảng liếc nhìn ánh đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu. Sắc mặt giáo sư Triệu trở lên ảm đạm, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hai người bọn họ, tuy ông không nói gì nhưng cái nhìn đó đối với người bị nhìn thiệt không dễ chịu một chút nào cả.

Trong mắt Cẩu Bộ Lễ cái nhìn đó chẳng là gì cả, nhưng đối với bác sĩ Lưu sắc mặt ông trở lên tái nhợt, mồ hôi từng giọt từng giọt nối đuôi nhau chạy xuống từ thái dương. Không bao lâu sau trong phòng cấp cứu có tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh, bấy giờ trên miệng Yến Tiểu Bắc mới nở nụ cười thoải mái.

Người thanh niên này không biết phải làm thế nào nữa, rồi anh ta quay sang nhìn Yến Tiểu Bắc đột nhiên quỳ xuống, nước mắt anh ta không kiềm chế được mà thi nhau rơi xuống, anh ta vừa khóc vừa mếu máo nói:

"Thần y, cậu đúng là thần y tái thế, cảm ơn cậu đã cứu vợ con của tôi, đã cứu gia đình của tôi.."

Anh ta mừng quá mà nước mắt không ngừng rơi, nhìn anh ta nước này có phần dở khóc dở cười. Yến Tiểu Bắc vui vẻ vỗ vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta an ủi:

"Không cần, là sư phụ của tôi truyền y thuật cho tôi còn dạy dỗ tôi y thuật dùng để chữa bệnh cứu người."

Lúc này của một người đàn ông trung niên mặc bộ bảo hộ xây dựng chạy đến vừa thở hổn hển vừa nói:

"Trần Đức Minh, tôi không có đến muộn phải không? Đây là số tiền mà anh em công nhân ngon góp lại được."

Cầm bọc tiền gói bằng tờ giấy báo trong tay rồi người đàn ông trung niên nhét vào tay người thanh niên tên Trần Đức Minh. Trần Đức Minh mở bọc giấy ra xem bên trong là tiền mặt có cả tiền lẻ tiền chẵn nhưng anh ta không biết chỗ này có bao nhiêu, anh ta cũng không đến mà trực tiếp đặt lên tay Yến Tiểu Bắc nói:

"Thần y! Cảm tạ ơn đức cứu mạng của cậu, dẫu biết số tiền này không đủ nhưng cậu cứ nhận trước đi sau này khi kiếm đủ tiền tôi sẽ trả đủ cho cậu!"

Yến Tiểu Bắc không có để anh ta tiếp tục nói nữa, anh vừa cười vừa nói:

"Không cần nhiều đâu!"

Trần Đức Minh suốt ruột lên tiếng hỏi:

"Hết bao nhiêu?"

Yến tiểu Bắc từ một ngón tay ra, Trần Đức Minh thốt lên nói:

"Một vạn?"

Sau đó anh nhìn vào bọc giấy gói tiền trên tay trong lòng dâng lên một chút xấu hổ. Rõ ràng trong bọc này chưa chắc đã đủ một vạn tệ. Yến tiểu Bắc đưa tay lấy 1 đồng một tệ bên trong và nói:

"Đủ rồi!"

Trần Đức Minh ngạc nhiên hỏi:

"Bấy nhiêu đã đủ rồi sao?"

Yến tiểu Bắc kẻ cười rồi nhét đồng tiền vào túi quần trả lời:

"Đúng vậy! Đã đủ rồi!"

Trần Đức Minh vui mừng nói lời cảm ơn:

"Thần y, là cậu đã cứu gia đình tôi.. tôi.. tôi.."

Yến Tiểu Bắc cắt ngang nói:

"Chỉ cần anh sống tốt là đã đền đáp rất nhiều cho tôi rồi!"

Giáo sư Triệu gật đầu tán dương và thầm ngưỡng mộ Yến tiểu Bắc, người thanh niên này trẻ này không những y thuật tuyệt đỉnh mà còn có y Đức cao thượng, một người như vậy rất đáng được ông ngưỡng mộ. Lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở, có một y tá từ trong bước ra trên tay còn ôm theo một đứa trẻ sơ sinh vui vẻ nói:

"Là con trai xin chúc mừng!"

Trần Đức Minh đưa bọc tiền cho người đàn ông trung niên rồi vội vàng chạy đến nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trên tay cô y tá. Yến tiểu Bắc nhìn dáng vẻ của người thanh niên thì mỉm cười hài lòng quay đầu bước ra ngoài. Giáo sư Triệu thêm một lần nữa liếc nhìn bác sĩ Lưu và Cẩu Bộ Lễ sau đó đuổi theo Yến tiểu Bắc. Yến tiểu Bắc vừa đi đến cổng thì nghe được giọng nói từ phía sau của giáo sư Triệu:

"Này chàng trai, chậm đã!"

Yến tiểu Bắc quay lại phía sau lên tiếng hỏi:

"Là ông đã gọi tôi?"

Giáo sư Triệu vừa gật đầu vừa trả lời:

"Đúng vậy! Tôi có thể nói chuyện với cậu một lát được không?"

Yến Tiểu bắt ngạc nhiên hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Giáo sư Triệu nhìn xung quanh sau đó chỉ đến hàng ghế ở giữa sảnh nói:

"Chúng ta vào đó ngồi đi!"

Yến tiểu Bắc có ấn tưởng rất tốt về giáo sư Triệu, dù gì thì ông ấy cũng nói phúc anh hai lần, hơn nữa nhìn ông ấy rất hiền từ khác hẳn với những người khác. Lại gần dãy ghế ngồi xuống giáo sư Triệu lên tiếng trước:

"Trước tiên để tôi giới thiệu về mình, tôi tên là Triệu Kính Đường là bác sĩ chuyên khoa tim mạch ở bệnh viện này. Tôi thấy cậu còn trẻ mãi thuận lợi rất tốt, không biết hiện tại cậu giữ chức vụ nào?"

"Chức vụ?"

"Ồ, cậu đã đi làm ở đâu chưa? Hay vẫn còn đang đi học?"

Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của anh thì Triệu Kính Đường nhẫn nại hỏi, Yến tiểu Bắc nghe xong cười nói:

"Tôi mới đến huyện thành, chưa tìm được việc làm."

Trong mắt giáo sư Triệu hiện lên tiên ngạc nhiên, ông nói:

"Vậy cậu có muốn đến bệnh viện Khang Nhân này làm việc không?"

Yến tiểu Bắc ngạc nhiên rồi ngập ngừng lên tiếng:

"Tôi không có giấy phép hành y như các người vẫn mong muốn!"

Giáo sư Triệu không quan tâm nói:

"Không có thì có thể tham gia khảo thí, cậu còn quá trẻ e rằng khó vượt qua khảo thí, việc này tôi có thể giúp cậu được!

Yến tiểu Bắc rất cảm động, chỉ vì không có giấy phép hành y mà anh bị phân biệt đối xử khắp mọi nơi. Nếu cứ bị chèn ép như vậy thì sao anh có bệnh nhân được. Nhưng anh chưa một ngày đi học bị làm sao có thể thi được đây? Anh đang nghĩ và cười chưa kịp trả lời thì có một giọng nói sang sảng vang lên là của Cẩu Bộ Lễ:

" Giáo sư Triệu, bệnh viện Khang Nhân là bệnh viện tốt nhất ở Huyện Thành, ông định tuyển một đứa trẻ quê mùa này thật đấy hả? "

Giáo sư Triệu ngẩng đầu lên nhìn Cẩu Bộ Lễ và bác sĩ Lưu, có cả một người đàn ông lớn tuổi khoảng sáu mươi đang đứng trước mặt mình. Ông nhanh chóng đứng dậy thốt lên:

" Phó viện trưởng La. "

Ông cụ tên là La Lâm, là Phó viện trưởng Khang Nhân và là cổ đông lớn nhất của bệnh viện. Ông ta liếc nhìn giáo sư Triệu sau đó liếc nhìn Yến tiểu Bắc đang ngồi im rồi ông trùm giọng nói:

" Triệu Kính Đường! Việc của anh là tuyển dụng dụng bác sĩ sao? "

Giáo sư Triệu im lặng một lát rồi lên tiếng nói:

" Người thanh niên này có y thuật rất tốt, nếu ở lại bệnh viện của chúng ta là may mắn của bệnh viện chúng ta. "

" Chỉ là một kẻ vắt mũi chưa sạch cũng dám nhận y thuật siêu phàm. "

" Phó viện trưởng La, cậu ta hai lần ra tay chỉ dùng một kim đã nhặt được hai mạng người trở về, đó không phải là y thuật siêu phàm thì là cái gì? "

Cẩu Bộ Lễ nói xen ngang:

" Mỗi lần cậu ta xuất hiện, là lúc bệnh nhân đang được cấp cứu, anh ta chỉ tình cờ châm cứu đúng lúc bệnh nhân tỉnh lại. Chẳng qua chỉ là mèo mù vớ cá rán như vậy mà cũng gọi là y thuật siêu phàm sao? "

Sắc mặt giáo sư Triệu trầm xuống, chưa kịp mở miệng nói, thì La Lâm lên tiếng cùng với vẻ mặt nghiêm túc:

" Giáo sư Triệu, ta biết cậu muốn trọng dụng nhân tài nhưng bệnh viện cũng có nội qui của bệnh viện, không phải ai cũng có thể vào được! "

Nói xong ông ta cùng nhóm người Cẩu Bộ Lễ bỏ đi. Giáo sư Triệu ngây người tại chỗ nhìn dáng vẻ của ông, Yến Tiểu Bắc đứng dậy nói:

" Giáo sư Triệu cảm ơn ông đã để mắt đến tôi, nhưng tôi sẽ không ở đây phiền ông nữa! "

Nói xong anh xoay người bỏ đi. Khuôn mặt giáo sư Triệu co rút vì tức giận khi nhìn vào bóng lưng của Yến tiểu Bắc. Ông hỏi:

" Cậu tên gì? "

" Yến tiểu Bắc."