Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 6: Có Thể Đi Được

“Thần y, chỉ cần cậu chữa khỏi bệnh cho tôi thì tôi sẽ làm việc giúp cho cậu."

Con ma mở miệng nói, trông nó vô cùng mệt nhọc và uể oải. Yến Tiểu Bắc nghĩ đến học phí của Thôi Yên Nhiên thì cũng động lòng. Nhưng anh chưa kịp mở miệng nói thì chợt nhớ ra con bệnh đang ở trước mặt anh là một con ma nếu đòi tiền hắn hắn cho một đống tiền giấy thì anh biết phải tiêu như thế nào đây. Nghĩ vậy Yến tiểu Bắc chỉ nhoẻn miệng cười nói:

"Bây giờ tôi chỉ thiếu tiền thôi, cậu có không?"

"Tôi có, chỉ có điều tiền của tôi cậu có dùng được không?"

Đây không phải là điều vô lý, nếu có thể dùng được thì trên đời này sao phải phân biệt ra thế giới của người và ma. Yến Tiểu Bắc không hỏi gì nữa mà nhìn toàn bộ thân thể của con ma, toàn bộ bức tranh về thân thể của nó phơi bày ra trước mắt anh. Yến Tiểu Bắc nhìn thoáng qua đại tràng của nó có vấn đề, có vẻ như cả ruột cũng bị xoắn lại với nhau. "

" Ma mà cũng sinh bệnh sao? "

Yến Tiểu Bắc cảm thấy rất khó tin và tò mò lên tiếng hỏi. Con ma trợn tròn mắt hỏi ngược lại:

" Cậu không phải là thần y sao? Chả có nhẽ lão nhân điên khùng lại nói dối tôi sao? "

Yến Tiểu Bắc chợt giật mình, lão nhân điên khùng mà con ma này nói đến liệu có phải là lão nhân điên ở cùng với hắn bấy lâu nay không. Lão gia hỏa này cũng thật tốt bụng, đã không ngần ngại giới thiệu bệnh nhân cho anh. Yến Tiểu Bắc cầm túi kim ở cạnh gối lên mở ra lấy ba cây kim bạc rồi quay sang nói với con ma.

" Nằm xuống đi. "

Con ma nhanh chóng nằm xuống nền đất, Yến Tiểu Bắc nhảy xuống giường kẹp ba cây kim bạc vào giữa bốn ngón tay của bàn tay phải rồi nói:

" Tôi bắt đầu châm cứu. "

Bất ngờ con ma quay lại nhìn Yến Tiểu Bắc ngạc nhiên hỏi:

" Cậu không khử trùng à? ".

Yến Tiểu Bắc giận dỗi nói:

" Chẳng phải cậu không cho tôi đốt nến đấy sao? "

" Nước bọt, nước bọt của cậu có thể khử trùng, cậu không phải là thần y.. "

Yến Tiểu Bắc bấn loạn, chỉ là một con ma mà cũng lại có thái độ chuyên nghiệp đến như vậy. Yến Tiểu Bắc chỉ còn cách nhổ nước bọt vào lòng bàn tay sau đó nhúng ba cây kim vào nước bọt. Ngay sau đó tay phải dùng kim đâm xuống bụng con ma cùng một lúc cả ba cái kim bạc sâu hai phân. Con ma hú lên một tiếng đồng thời bật dậy một lát rồi sau đó thả lỏng thân thể và ngoan ngoãn nằm xuống nói:

" Thật thoải mái. "

Khoảng mười phút sau Yến Tiểu Bắc rút toàn bộ kim ra con ma vui vẻ nhảy nhót khắp phòng rối rít reo lên:

" Chà chà lão nhân kia không có lừa ta, quả thật cậu là thần y. "

Đang nhảy nhót vui vẻ ngay lập tức con ma nhìn Yến Tiểu Bắc và giơ lên một ngón tay khác nói:

" Vì cậu chữa bệnh giúp tôi, lại không lấy tiền vậy sau này cậu muốn tôi giúp đỡ việc gì tôi sẽ xuất hiện.. "

Yến Tiểu Bắc sửng sốt một lúc còn chưa có rõ ràng ý tứ của con ma, khi anh quay người lại đã thấy nó chui tọt xuống đất và rất nhanh chóng không còn nhìn thấy bóng dáng của nó đâu nữa. Yến Tiểu Bắc ngẩn người nhìn kim bạc trong tay vẫn tự hỏi:

" Mình thật sự có thể chữa bệnh cho ma sao? "

Sáng sớm ngày hôm sau Yến Tiểu Bắc đến nhà Thôi Yên Nhiên, anh đoán được có lẽ là dì Cẩn Hoa sớm đã đi đến nhà cậu của Thôi Yên Nhiên để vay tiền. Khi Yến Tiểu Bắc đến thì gặp Thôi Yên Nhiên đang định ra giếng nước phía đông của thôn để lấy nước, Yến Tiểu Bắc cầm cây đòn gánh đi theo Thôi Yên Nhiên và nói:

" Kể từ bây giờ mọi việc đã có anh. "

Sau khi lấy đầy hai chum nước lớn, Thôi Yên Nhiên nấu cháo và múc cho Yến Tiểu Bắc một bát. Sau khi ăn xong Yến Tiểu Bắc đến phòng chú Thôi lấy kim vàng ra bắt đầu châm cứu. Hôm nay chú Thôi nói đã thấy được rất rõ ràng cảm giác ở chân, khi kim đâm vào chân còn thấy đau và chân có cử động nhẹ. Sau khi châm cứu xong chân của chú Thôi đã có thể tự co lại một chút. Trong lòng Yến Tiểu Bắc vô cùng kinh ngạc không ngờ Dương Cửu kim của hắn lại có kết quả ngoài dự liệu như vậy.

Mãi đến tận chiều Miêu Cẩn Hoa mới quay trở về, sắc mặt vô cùng khó coi, có lẽ là do không mượn được tiền. Yến Tiểu Bắc không biết phải an ủi Thôi Yên Nhiên như thế nào, nếu không vay được tiền thì có nghĩa là Thôi Yên Nhiên cũng không thể đến trường cao Trung trên huyện đi học được, nếu việc này thật sự xảy ra thì e rằng là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời của em ấy.

Sang ngày thứ ba, sau khi châm cứu cho chú Thôi xong, lúc này cây kim cuối cùng rút ra khỏi chân của chú Thôi, ông đột nhiên nói:

" Tiểu Bắc, mau đỡ chú dậy, chú cảm thấy có thể đứng lên được. "

Yến Tiểu Bắc không quá ngạc nhiên vì anh đã sớm nhìn ra hai chân của chú đã hết tắc nghẽn mạch, từ dây thần kinh cho đến mạch máu đều lưu thông rất tốt rồi. Đứng lên là chuyện đương nhiên, nhưng vì ông không đi lại suốt ba năm rồi nếu muốn trở lại được bình thường như trước đây thì phải từ từ tập luyện.

Yến Tiểu Bắc cất kim vàng đi rồi chú Thôi đứng lên, Miêu Cẩn Hoa nhẹ nhàng đỡ chân của chú Thôi xuống khỏi giường, giúp ông đi dép vào. Một tay chú Thôi đặt lên vai Yến Tiểu Bắc, một tay còn lại đặt lên vai Miêu Cẩn Hoa nghiến răng nghiến lợi đứng lên. Hai chân chú run rẩy không ngừng toàn thân đổ mồ hôi, hơi thở gấp gáp, hai tay cũng từ từ buông Tiểu Bắc và Miêu Cẩn Hoa ra. Miêu Cẩn Hoa cùng Thôi Yên Nhiên vô cùng lo lắng, buông tay được khoảng 10 phút thì chú Thôi ngã lăn kềnh ra giường.

" Tôi có thể đứng được rồi. "

Mặc dù nhìn chú Thôi vô cùng chật vật nhưng trên khuôn mặt của chú lại nở nụ cười phấn khích và hào hứng nói. Miêu Cẩn Hoa che miệng mình lại vì quá đỗi ngạc nhiên rồi nức nở vừa khóc vừa nói:

" Quả thật là đứng được rồi.. "

Thôi Yên Nhiên cũng không giấu được vui mừng mà kích động nói:

" Bố, tốt quá rồi.. "

Yến Tiểu Bắc cũng cười và khẽ nói:

" Bây giờ để cháu đỡ chú đi xem chú có đi được bước nào không? "

Chú Thôi hưng phấn nói:

Được, được, mau thử thôi.

Trong lòng chú Thôi vui mừng khôn tả, không ngờ ông cũng có một ngày có thể đi lại được. Yến Tiểu Bắc từ từ đỡ chúng tôi đứng dậy sau khi đứng được vài giây chúa Thôi từ từ nhấc chân lên bước đi, một bước, hai bước, mẹ con Miêu Cẩn Hoa nhìn lão Thôi từng bước từng bước nhấc chân vừa hồi hộp vừa phấn khích nước mắt vui mừng cứ thế tuôn trào ra, vài phút sau với sự trợ giúp của Yến Tiểu Bắc, chú Thôi cũng đi ra được đến ngoài sân. Thôi Yên Nhiên mang ra sân một chiếc ghế đặt xuống cho bố ngồi nghỉ, chú Thôi nhất định không chịu ngồi nghỉ mà tiếp tục chậm rãi đi xung quanh gốc cây ngô đồng.

" Tiểu Bắc thật tài giỏi, bệnh viện trên huyện đều nói đôi chân của chú hết hy vọng rồi, vậy mà chỉ cần ba ngày lại không cần uống thuốc gì.. "

Chú Thôi vui mừng như hài tử được nhận quà, nhất quyết tập đi, hơn nữa Yến Tiểu Bắc lại thấy tay mình dần nhẹ hơn, chứng tỏ chú Thôi đã đứng vững được bằng đôi chân của chú.

" Lão Thôi.. anh.. anh đi được rồi sao? "

Cả nhà đang vui mừng thì có một giọng nói chợt vang lên. Là một thím mập đang cõng trên lưng gùi rau mới hái, đứng ngoài đường ngay trước cửa nhà nhìn chú Thôi được Yến Tiểu Bắc đỡ đi vẻ mặt kinh ngạc thốt lên.

" Đúng vậy, tôi có thể đi được rồi, là tiểu Bắc đã chữa khỏi đấy. "

Chú Thôi mừng rỡ đáp lại như vừa nhặt được cục tiền lớn.

" Yến Tiểu Bắc? "

Thím mập bất ngờ hỏi lại sau đó không tin nói:

" Một tên ngốc tử sao có thể biết chữa bệnh chứ? "

Thôi Yên Nhiên tức giận nói:

" Anh Tiểu Bắc không ngốc, anh ấy thật sự đã chữa khỏi chân cho bố cháu, tin hay không thì tuỳ thím. "

Thôi Yên Nhiên cũng không ưa gì thím mập vì người này là một người nhiều chuyện nổi tiếng trong làng, nghe thấy lời của Thôi Yên Nhiên thì tại thím mập ngượng ngùng không nói gì nữa quay lưng lắc cái mông to rời đi vừa đi vừa nói:

" Thật bất ngờ, ngốc tử lại chữa khỏi được bệnh ai tin chứ? "

Thôi Yên Nhiên bĩu môi định nói gì đó thì lại bị Miêu Cẩn Hoa cản lại:

" Con là trẻ con, không thể so đo với người lớn, không cần người ngoài tin, chúng ta biết là đủ. "

Thôi Yên Nhiên phụng phịu nói:

" Nhưng thím ấy không được nói anh Tiểu Bắc là ngốc tử. "

Bất kể có chuyện gì xảy ra trong làng chỉ cần thím mập biết thì cả làng đều biết. Thím ta chạy khắp nơi trong thôn buôn chuyện, vài người hiếu kỳ vội vàng chạy đến nhà chú Thôi xem xét thực hư thế nào. Một người bị liệt nằm đó ba năm trời sao có thể nhanh như vậy đã đi lại được. Khi đến nhà lão Thôi, thấy lão Thôi đi lại được tuy còn phải cần có người đỡ nhưng mấy ngày trước rõ ràng là không được như thế này.

" Thật sự có thể đi được sao? "

" Nghe nói là Yến Tiểu Bắc chữa trị, điều này là thật sao? "

" Nó thật sự có thể chữa khỏi?"

Tóm lại không ai tin Yến Tiểu Bắc sẽ chữa khỏi chân cho lão Thôi bị liệt ba năm nay. Dù họ có tin hay không thì chuyện Yến Tiểu Bắc chữa khỏi chân cho lão Thôi đã lan rộng khắp cả làng rồi.