"Mấy người... sẽ không làm gì bọn họ chứ?" An Thuần vẫn không hoàn toàn tin vào lời nói của An Ngọc.
"Con cứ yên tâm đi, đến lúc đó ta đưa con đi xem, chắc giờ họ cũng đã bắt đầu huấn luyện được một lúc rồi." An Ngọc vừa nói vừa cười như vừa tưởng tượng ra khung cảnh gì đó thú vị lắm.
"Huấn luyện gì chứ?"
"Con chắc cũng chưa ăn gì đúng không? Chúng ta cũng ăn gì đó đi. Sau khi cho An Thiên và An Hiên nghỉ ngơi thì con sẽ biết."
—————
Cũng may việc ru An Thiên và An Hiên ngủ cũng không khó, nhìn hai đứa nhỏ nằm yên giấc trên giường, An Thuần mới thật sự nhận ra mình đã bỏ lỡ bao nhiêu giây phút quý giá.
"An Thiên, An Hiên, mẹ thật sự xin lỗi!"
Trong lúc mơ màng, dường như An Thiên có nghe thấy lời nói của cô.
Sau đó cậu nhóc vươn tay về phía giọng nói đó: "Con rất muốn có mẹ."
Nghe thấy câu nói đó, An Thuần thật sự càng cảm động thêm. Cô nắm nhẹ lấy tay cậu bé rồi thì thầm.
"Mẹ sẽ không bao giờ rời xa ba bố con nữa."
—————
Khi đã chắc rằng hai đứa đã ngủ say, An Thuần mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng, bên ngoài vẫn luôn có An Nguyệt đứng đợi ở đó.
"Có thể dẫn tôi đi gặp Thần chưa?"
"Như ý muốn của người." An Nguyệt cúi đầu rồi bước đi trước.
Theo sau bóng lưng của An Nguyệt, trong đầu An Thuần không khỏi hiện ra vài cảnh tượng không hay.
An Ngọc vừa nói là Hàn Tử Thần đang được giáo dục thứ gì đó.
Nhưng là gì mới được chứ?
Hy vọng nó không quá tàn khốc như cô đã tưởng tượng.
Một lúc sau, hiện lên trước mặt của An Thuần và An Nguyệt là một cánh cổng sắt khá to. An Ngọc cũng đang đứng chờ ở ngay bên cạnh.
"Con đến rồi. Từ chỗ này ta sẽ dẫn con đi. An Nguyệt, cô nghỉ ngơi đi."
"Vâng." An Nguyệt bước theo lối cũ rồi trở về.
"Vậy chúng ta vào thôi." An Ngọc vừa bước tới gần cửa thì cảnh của đã tự động mở sang hai bên.
Mang theo đầy thắc mắc trong đầu, An Thuần vẫn bước theo phía sau, khi cô vừa bước qua cánh cổng thì nó liền được đóng lại.
"Đây là trại huấn luyện của An Lạc, ông ấy xây nơi này cũng đã chỉ cho người An Gia rất nhiều kĩ năng chiến đấu." Giọng An Ngọc vang lên phía trước.
"..."
"Người An Gia sống đa phần nhờ vào robot vì vậy rèn luyện cũng là một cách vừa tập luyện sức khoẻ, vừa giúp cho họ linh hoạt hơn. Con nhìn xem, có vẻ chồng của con thật sự làm ông ấy khó chịu rồi đây."
An Thuần nhìn qua về hướng mà An Ngọc chỉ, qua một tấm kính, cô thấy Hàn Tử Thần trên người lấm tấm đầy mồ hôi, đối diện với anh lại là người đàn ông tên An Lạc đó.
Hai người đang đứng trên một sân thi đấu khá rộng. Nhìn cách họ tung ra từng quyền khi tiếp cận đối phương, An Thuần thật sự kinh ngạc.
Cô đã nhìn thấy Hàn Tử Thần đánh một lần ở Phong Gia, sau đó thì cũng không còn cơ hội nữa. Nhưng cô nghĩ rằng, Hàn Tử Thần như vậy thì vốn đã không còn có đối thủ rồi, vậy mà không ngờ.
"Họ đang làm gì vậy?" An Thuần dù đoán ra nhưng vẫn hỏi lại An Ngọc.
"Kiểm tra... kiểm tra..." An Ngọc nói qua rồi lại đi tiếp về phía trước.
"Dù sao con cũng là cô công chúa bé nhỏ của cha mẹ, sao bọn ta có thể để yên cho một tên nhóc cưới con dễ dàng như vậy được." Giọng An Ngọc có chút lớn hơn.
An Thuần cũng không nói gì nữa, cô đoán cha mẹ luôn có cách suy nghĩ cho con cái mình, dù cô chưa chấp nhận họ thì họ vẫn lo cho cô.
Trong lúc suy nghĩ, cô đã được An Ngọc đưa đến trước sàn thi đấu rồi.
"Chị, chị đây rồi. Chị mau bảo hai người đó dừng lại đi, cứ như vầy họ sẽ nguy hiểm mất."
"Sao vậy?" An Thuần luôn nghĩ rằng Hàn Tử Thần sẽ có cách tránh khỏi nguy hiểm nên cô mới không lo lắng cho anh lắm.
"Hai người họ đã đánh nhau hơn nửa tiếng rồi, cả hai người đều đã bị thương không ít. Ở đây không có bác sĩ, nếu bị thương nặng thì làm sao?"
"Có cách nào ngăn họ lại không?" An Thuần nhìn về phía An Ngọc, cô gái này sao lại không lo gì cho An Lạc vậy?
"An Lạc, ông gây chuyện đủ chưa?"
Sau lời nói của An Ngọc, An Lạc chợt dừng tay lại rồi thở hắt.
"Tôi phải dạy cho tên nhóc này biết rằng con gái chúng ta không thể dễ bắt nạt như vậy được."
"Chẳng phải An Nguyệt nói con nó sống hạnh phúc lắm sao?" An Ngọc thở dài rồi lấy khăn mặt đưa cho An Lạc, không quên một cái cho Hàn Tử Thần.
An Lạc dù có chút khó chịu khi chưa được phát tiết xong nhưng ông cũng rất ngoan ngoãn lấy khăn An Ngọc đưa cho rồi ngồi xuống chỗ nghỉ ngơi gần đó.
"Cũng may, con rể con chọn quả nhiên cũng hơn người. Không thì đã không chống chọi được lâu như thế." An Ngọc đến chỗ An Thuần lúc này đã đỡ Hàn Tử Thần ngồi xuống ghế nghỉ.
Sau khi hỏi thăm sức khoẻ của Hàn Tử Thần xong, An Thuần mới quay ngược sang An Ngọc.
"Bà đã biết?"
"Phải." An Ngọc mỉm cười như việc đó không ảnh hưởng gì đến bà. "Nếu trước khi ta đến đây mà cậu bé này không thể chịu được những bài học của An Lạc thì nó không xứng được ở đây."
"..."
An Thuần lúc này mới thật sự khϊếp sợ. Hoá ra người luôn nắm mọi quyền lực lại là cô gái trẻ tuổi, hay trò chuyện vui vẻ với cô như thế này.
Mọi chuyện đều theo tính toán của cô ta.
Giờ cô mới nghĩ lại, có khi cô ta muốn nói chuyện với cô chỉ để kéo dài thời gian mà thôi.
Bây giờ sợ việc thoát ra khỏi đây hơi khó rồi.
"Bao giờ chúng tôi có thể rời khỏi đây?"
"Việc đó thì không sao? Con có thể rời đi hôm nay, ngày mai, ngày kia... hôm nào cũng được." Trong lời nói tưởng chừng như không có gì đặc biệt, nhưng nếu nghe kĩ, ta có thể phát hiện ra có chỗ không bình thường.
Có thể?
Đây hoàn toàn là một từ ngữ không thể đoán trước được nó có sảy ra hay không?
"Điều kiện là gì?" Phong Vĩ bên cạnh bây giờ mới lên tiếng.
"Cậu chắc là người đại diện cho Phong Gia nhỉ? Ta đã không gặp ông cậu lâu lắm rồi, không biết ông ấy còn sống không nữa."
"Ông ấy mất rồi. Trong một nhiệm vụ." Phong Vĩ nói về nó như hoàn toàn không liên quan đến mình. Nhưng đúng như vậy, ông anh đã mất từ lúc anh còn chưa nhận thức được mọi thứ nên anh hầu như không có chút kỉ niệm gì về ông cả.
"Vào luôn vấn đề thôi. Mọi người chắc hẳn muốn biết chuyện sảy ra hai mươi năm trước đúng không? Khi mà An Gia đột nhiên lại tham gia vào cái "cuộc họp gia tộc" đó?
Năm đó sau khi thất lạc An Thuần được vài ngày, An Gia lúc đó đã quyết định nhờ vào thế lực bên ngoài để tìm kiếm vì việc mất tích của công chúa là một điều không thể chấp nhận được. Vì vậy chúng ta đã tìm và tấn công vào nơi mà có những người gây ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới.
Đó cũng là lần duy nhất mà An Gia xuất hiện."
"Vậy những người tấn công năm đó?" Phong Vĩ đưa ánh mắt về phía An Ngọc.
"Ờ, năm đó ta và An Lạc đều tham gia, cũng lâu lắm rồi ấy nhỉ?" An Ngọc thản nhiên vừa nói vừa như hồi tưởng lại.
"Nhưng cũng đã hơn hai mươi năm rồi." Từ Vũ thì thầm bên tai. "Người phụ nữ này... nếu vậy thì lẽ ra cũng phải gần năm mươi rồi chứ?"
Dù giọng Từ Vũ rất nhỏ nhưng An Ngọc vẫn có thể nghe thấy.
Người ta nói khi gặp phụ nữ thì tốt nhất đừng nên hỏi tuổi của cô ấy, điều đó sẽ khiến con gái tức giận lắm, mà cho dù cô ấy có trả lời thì cũng đừng nên tin.
Vậy mà An Ngọc lại vẫn trả lời như không: "Ta mới là mẹ của ba đứa con thôi, cậu nghĩ ta bao nhiêu tuổi?"
"..."