Vừa về đến nhà, An Nhĩ Thuần đã nhanh chóng đi sắp xếp lại quần áo đã khô. Cô nhặt một bộ đồ thể thao cho Hàn Tử Thần và một bộ váy suông ở nhà cho bản thân rồi treo nó vào phòng tắm.
"Anh vào rửa mặt rồi tắm trước đi Thần, em chuẩn bị bữa tối."
"Ừ."
Nhìn An Nhĩ Thuần đeo tạp dề nấu ăn vào, Hàn Tử Thần cũng bước vào phòng tắm.
Cho đến bây giờ, lần đầu tiên hắn có suy nghĩ thật may mắn khi hắn được sinh ra thật may mắn vì gặp được cô.
Trước đó hắn vẫn cứ cho rằng cô tiếp cận mình với mục đích gì đó nên đã bảo Vân Dương và Thiên Mạc đi điều tra một hồi. Kết quả lại ngoài dự đoán của hắn, không những hắn biết cô sống ở Nhĩ Gia cực khổ thế nào mà hắn cũng biết cuộc sống trước đây của cô khó khăn ra sao.
Sau đó là lúc cô đỡ đạn cho hắn. Lúc cô ngã gục trước mặt của hắn rồi sau đó lại cố gắng dùng sức lực của mình để nghe điện thoại không để cho bạn thân của mình phải lo lắng, hắn mới cảm thấy cô mạnh mẽ đếm mức nào.
Nhưng ở trước mặt hắn, cô luôn có một vẻ mặt khác với trước mặt mọi người. Hắn cũng không biết đó là gì nữa, như kiểu là cô muốn được hắn sủng hạnh hơn những người khác vậy.
Nhưng không sao, hắn thích mặt này của cô.
—————
Choàng trên mình chiếc áo choàng tắm, hắn bước xuống phòng bếp. Một mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí khiến bụng hắn có chút biểu tình.
Đặt món ăn cuối cùng lên bàn, An Nhĩ Thuần nhìn người con trai trước mặt mình. Dù đã hơn một tháng sống chung nhưng cô vẫn luôn ngạc nhiên vì thân hình của hắn, hoàn mĩ đến từng chi tiết luôn. Nhất là mỗi lúc hắn tắm xong, An Nhĩ Thuần quả thật muốn chụp lại cảnh này để có thể lưu giữ nó suốt đời.
"Xong rồi à? Anh ngồi xuống ăn trước đi. Em..."
"Cùng ăn."
"... Vâng..."
Đến bây giờ cô vẫn không rõ cô coi người đàn ông trước mặt là gì của mình. Đơn giản vì anh quá hoàn hào khiến cô cảm thấy mình không xứng khi đứng bên cạnh anh.
Hàn Tử Thần luôn đem lại cho cô cảm giác an toàn nên cô muốn ở bên người đàn ông này. Cô muốn người này cưng chiều mình vô đối vì cô thích cảm giác được nuông chiều vô hạn, cũng vì thế nên cô luôn nghe theo lời Hàn Tử Thần, ý của hắn cũng chính là mong muốn của cô.
Cô không muốn hắn coi trọng mình, cũng không muốn hắn coi mình như người làm vì những điều đó chỉ khiến hai người thêm xa cách thôi. Cô cũng không cần hắn phải cho một địa vị nào cả, cô không quan tâm lắm cái danh lợi ấy.
"Một trăm, một ngàn câu nói quan tâm, yêu thương chưa chắc đã bằng một hành động, một cái hôn trìu mến".
—————
Trên một chiếc bàn ăn vuông, nhỏ chỉ vừa đủ gần một mâm cơm nhưng nó khiến ta cảm thấy giống như một gia đình hơn.
"Em có biết đánh bài bạc gì không?" Sống cùng nhau cũng lâu nên việc hai người nói chuyện phiếm khi ăn cũng không còn là lạ rồi.
"Nếu anh thích em sẽ thử học chơi."
"Anh dạy em."
"..."
—————
Tối... Bar BW...
"Đại tỷ, cuối cũng tỷ cũng đến rồi. Có hứng thú chơi vài ván bài với bọn em không?"
"Cũng được."
Và rồi trước sự ngạc nhiên của mọi người. Hàn Tử Thần ngồi vào ghế chơi còn An Nhĩ Thuần ngồi ngay lên đùi của hắn. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cô cười cười.
"Sao vậy? Không chơi à?"
"C... có chứ." Thiên Mạc vẫn còn đang kinh ngạc trả lời.
"Đại tỷ biết chơi gì?" Lạp Mạn hỏi nhưng ánh mắt lại hướng về phía Hàn Tử Thần.
"Gì cũng không biết chơi. Nhưng có Thần dạy mà."
"Vậy Poker được không? Chơi cũng dẽ thôi" Từ Vũ nêu ý kiến.
"Được." Hàn Tử Thần trả lời thay An Nhĩ Thuần.
Ba người kia cùng ngồi vào bàn, Vân Dương chưa thấy quay lại đây chắc là bận giải mã chương trình kia rồi.
Phong Vĩ thì bận chuyện ở bang nên cũng đã rời đi từ lâu.
Lúc này trong phòng VIP, lâu lâu vang lên vài tiếng thể hiện là có người trong đó.
"Tố..."
"Theo..."
"Bỏ..."
"Theo..."
"..."
Không khí căng thẳng đến cực độ.
—————
Lúc đầu mới nghe thấy tiền cược của họ, An Nhĩ Thuần nhất quyết phản đối việc phung phí tiền bạc như vậy nên hiện tại, những người được xem như là giàu có nhất thành phố này lại chỉ đánh vài ván Poker với giá trị tiền cược chỉ là vài đồng hoặc vài trăm đồng.
Nhớ lúc mấy người họ chơi toàn cược nhà cửa, xe cộ, vài vạn đồng gì đó khiến An Nhĩ Thuần nổi hứng muốn giáo huấn họ một trận. Số tiền đó họ cật lực làm ra mà sao lại phung phí như vậy.
Thế là hiện tại, sắc mặt của mọi người không thể nói là kém được. Chỉ là có chút khó chịu thôi. Cả ba người nhìn mặt cô gái đang thoải mái ngắm nhìn vài trăm đồng trên tay.
Từ Vũ nuốt nước bọt hỏi thử: "Chị có thấy vui không?"
"Có chứ, không ngờ hôm nay thật may mắn. Có thể kiếm được nhiều tiền như vầy chỉ nhờ vào đánh bài sao?"
"Cũng tuỳ lúc thôi. Hôm nay chắc Đại tỷ gặp may rồi." Lạp Mạn khuôn mặt cũng khó coi không kém.
"Chắc vậy rồi. Vậy nên hôm nay tôi phải chơi đến muộn mới được."
"HẢ..." Cả ba người đang ngồi chơi cùng cô đồng loạt hét lên.
"Sao vậy?" Có chút giật mình nhưng An Nhĩ Thuần vẫn luôn phản xạ nhanh như vậy.
"Mai hai người còn phải đi làm đúng không? Không nên thức khuya quá." Từ Vũ ngay lập tức nói lại.
"Đúng... Đúng..." Và tất nhiên là hai người kia tán thành ngay rồi.
"Cũng phải..."
Ngay khi cô nói lên câu đấy ba người kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Có trời mới biết rằng từ nãy đến giờ, ba người họ bị ánh mắt của Hàn Tử Thần đưa qua chỗ họ không biết bao nhiêu lần.
Nếu biết trước như thế này thà họ không rủ An Nhĩ Thuần chơi là tốt nhất. Bây giờ lại bị Hàn Tử Thần "để ý" như thế này, không muốn họ thở nữa sao.
Nhìn người con gái ở trước mặt mình đang vui vẻ xem bài, tâm trạng của Hàn Tử Thần cũng tốt lên nhiều. Cô gái nhỏ nhắn này, thật khiến hắn không biết làm sao nuông chiều hết được.