Trịnh Vân Hạm sau khi quay về viện cũng không đi lại nữa. Mãi cho đến khi dùng cơm tối, nàng mới được tỳ nữ dìu đến chủ viện.
Kế mẫu Lưu thị có chút bất ngờ: "Sao lại đến đây rồi?"
Trịnh Vân Hạm cười: "Bệnh cảm lạnh đã khỏi, chân cũng có thể đi được, khiến mẫu thân lo lắng rồi."
Mắt Lưu thị xoay chuyển, tránh né ánh mắt nàng, gật đầu một cái.
Rất nhanh, Trung Liệt Hầu và Trịnh Dục Đường về phủ. Thấy nữ nhi ở đó, Trung Liệt Hầu hơi sững lại, mày lập tức chau lại.
Ông còn chưa quên chuyện khiển trách nữ nhi.
Còn chưa mở miệng, Trịnh Vân Hạm lanh lảnh nói: "Phụ thân đã về rồi!"
Lời nói đã đến miệng của Trung Liệt Hầu bỗng nhiên chặn đứng lại.
Nói về diện mạo, ba nhi tử thừa hưởng từ thê tử đã mất nhiều hơn, tướng mạo nổi bật, là mỹ nam tử số một, số hai của thành Trường An. Nhưng nói về tính cách thì nữ nhi vẫn là giống thê tử đã mất hơn.
Trước kia, thê tử đã mất cũng chờ ông về phủ như vậy, vĩnh viễn tươi cười nghênh đón ông.
Nhưng khi đó ông còn trẻ, chung sống lâu dài với nhau, sớm đã đem tình chàng ý thϊếp ngọt ngào lúc mới thành thân ném qua sau đầu, chỉ còn lại hờ hững, cũng không đáp lại ngang bằng với sự ôn nhu và nhẫn nại của nàng.
Cho đến khi nàng đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt đã bị đất vàng vùi lấp, ông mới thấy nội tâm đau đớn, trong lòng trống rỗng.
"Phụ thân sao vậy?" Trịnh Vân Hạm hỏi lại một câu.
Trung Liệt Hầu hoàn hồn, thấy kế thất Lưu thị đang dắt nữ nhi Trịnh Vân Tuệ đi đến. Trịnh Vân Tuệ là do Lưu thị sinh ra, vẫn nuôi dưỡng bên mình, đúng vào độ tuổi nghịch ngợm nhưng tính tình ôn hoà lanh lợi, không gây rắc rối khắp nơi, cũng không động một tí là sinh bệnh khiến trưởng bối lo lắng.
Trong lòng Trung Liệt Hầu đối với Trịnh Vân Hạm vốn đã mềm đi, giờ lại cứng rắn lên. "Lúc nào cũng cười đùa cợt nhả. Nếu đã khỏi rồi, ta phải nói chuyện rõ ràng với con."
Trịnh Dục Đường và Trịnh Dục Trừng nhìn nhau. Trịnh Dục Đường đang định mở miệng thì Lưu thị nói trước: "Hầu gia sao vậy, Vân Hạm vừa mới dậy được, ngài hét cái gì. Dục Đường, Dục Trừng mau khuyên nhủ phụ thân các con."
Trung Liệt Hầu bị nhắc nhở, đánh đòn phủ đầu: "Đều không được nói hộ! Chính vì huynh trưởng các ngươi nuông chiều mới làm cho muội muội các ngươi có cái tính tuỳ ý làm bậy.
Trung Liệt Hầu là người cực kỳ coi trọng địa vị đứng đầu một nhà.
Cho dù ông có chút kiêng dè đại nhi tử nhưng cũng tuyệt đối không thể khiêu chiến với uy nghi của phụ thân, nhất là khi ông bày ra tư thế chủ gia đình để giáo huấn. Ai dám lên tiếng chính là không để ông vào mắt.
Trịnh Dục Đường và Trịnh Dục Trừng đều trầm mặc.
"Biết rõ thân thể không tốt, vẫn muốn chịu khổ. Bản thân vui sướиɠ rồi, về phủ dày vò người khác từ trên xuống dưới. Đợi đến khi gả đi, chẳng lẽ lại dày vò người bên nhà chồng. Chưa cần chờ đến ngày thứ ba lại mặt cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Nhìn Vân Tuệ xem, có khi nào động một tí là chạy ra ngoài, trở về sinh bệnh làm khổ người trong nhà chưa?"
"Nữ nhi sai rồi, nhất định sẽ sửa." Trịnh Vân Hạm ngoan ngoãn nhìn phụ thân, âm thanh nhu hoà chặn lại lời ông nói.
Lưu thị liếc nhìn Trịnh Vân Hạm, có vẻ muốn nói nhưng không dám, nhanh chóng đáp: "Vân Hạm, đừng cùng phụ thân con tranh cãi nữa, ông cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."
"Con còn muốn tranh luận?!" Trung Liệt Hầu tức giận, chỉ vào nàng nói: "Không cần nói gì hết, bắt đầu từ ngày mai, con..."
"Hầu gia..." Quản gia đi vào phòng, trên tay cầm một bản vẽ, thấy Hầu gia đang tức giận, không biết phải làm sao.
"Chuyện gì?" Quản gia là tâm phúc của Trung Liệt Hầu, sẽ không có việc gì mà đến tìm. Trung Liệt Hầu nhìn thấy ông, cơn tức giận nghẹn lại, không vui hỏi.
Quản gia nhìn Trịnh Vân Hạm đang ngồi một bên cúi đầu như phạm lỗi sai, liền sáng tỏ, cầm bản vẽ trong tay trình lên: "Bẩm Hầu gia, hai ngày nữa là đến sinh thần của Hầu gia, đây là bản vẽ giường gỗ đàn mà cô nương chuẩn bị cho ngài. Hạ lễ vốn là để tạo bất ngờ, nhưng nô tài cho rằng, giường là Hầu gia dùng, hình dáng và chi tiết vẫn nên để Hầu gia lựa chọn. Nếu để làm bất ngờ mà cuối cùng lại không hợp ý thì thật là phí phạm vật liệu nghìn vàng này rồi."
"Giường gỗ đàn?" Trung Liệt Hầu nhanh chóng nghĩ tới một số việc, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa do dự, đưa tay cầm lấy bản vẽ, vừa nhìn thì ngây người.
Trung Liệt Hầu hiện đang nhậm chức ở Binh bộ. Do những năm gần đây, Đại Tề nhiều lần mở rộng lãnh thổ, Binh bộ đối chiếu thay đổi biên cương, đặt lại tên cùng bố trí tăng cường quân đội vân vân, công việc đủ rắc rối, phức tạp. Có khi vất vả lắm mới trình lên cho Bệ hạ, một cái không hài lòng liền bị trả về sửa lại, sau đó lại tra cứu, thảo luận, phân tích rồi trình lên.
Trạng thái này dẫn đến kết quả về lâu dài chính là hao tổn tinh thần sức lực.
Đến tầm tuổi như Trung Liệt Hầu, thân thể sớm đã không còn khỏe mạnh như hồi trẻ, thường thường trực cả ngày thì toàn thân sẽ đau nhức, rất khó chịu.
Mới đây, người rất không hợp với ông, Thị lang Cao Vô Tương, được rất nhiều đồng liêu thổi phồng, trưởng tử của hắn hiếu thuận như thế nào, vì hắn mà đặc biệt thiết kế một cái ghế ngồi, đặt trong thư phòng, để hắn ngồi xử lý công việc sau khi về phủ.
Ngoài thổi phồng cái ghế thoải mái như thế nào, các chi tiết khác biệt thế nào so với những loại ghế khác, hắn còn thể hiện sau khi hồi phủ vẫn cần cù với công vụ.
Cao Vô Tương không hợp với ông bởi vì con thứ của ông, Dục Trừng, tuổi còn trẻ nhưng đã cùng cấp với ông ta, cảm thấy rất mất mặt. Đã thế Trung Liệt Hầu còn là người sĩ diện, ông ngồi lâu cũng thấy khó chịu, về phủ nằm nghỉ ngơi nhưng cũng chẳng có cái ghế đặc biệt chế tạo nào, chỉ có thể nghe Cao Vô Tương khoe khoang.
Thật không thể ngờ tới, nữ nhi của ông lại dùng vật liệu càng quý giá hơn, đóng cho ông một chiếc giường.
Bản vẽ của quản gia vẽ rất tường tận, một bên còn có từ chú giải, ví dụ như giường dài rộng bao nhiêu, đầu này có tủ ngầm, đầu kia còn có thêm cái gì; đầu giường có thể nâng lên, biến nằm thành dựa, các cơ quan được thiết kế thành hình dạng đồ trang trí, vô cùng khéo léo.
Quan trọng nhất là được làm từ gỗ đàn cực phẩm, dùng lâu dài có để điều dưỡng cơ thể.
"Đây..." Trung Liệt Hầu xem hết mấy tờ bản vẽ, lửa giận tích tụ trong lòng sớm đã bị tiêu tan gần hết.
"Tuyệt lắm, tuyệt lắm!" Trung Liệt Hầu nhìn về phía nữ nhi, hoàn toàn quên mất một giây trước mình còn đang khiển trách nàng, âm thanh còn đè nén hưng phấn và đắc chí: "Ý tưởng kỳ diệu này là thợ nhà ai nghĩ ra vậy?"
Trịnh Vân Hạm mắt sáng ngời, ôn nhu hỏi: "Phụ thân thích không?"
"Thích, rất thích!" Nhìn bản vẽ và chú thích, không chỉ có hình dáng giường được thiết kế khác biệt, còn có sự phối hợp giữa đệm giường và gối lót, đều là dựa vào thân hình của Trung Liệt Hầu mà thiết kế, nằm ngủ có thể thả lỏng toàn thân.
Vật liệu gỗ tử đàn hương đã khó có được, giường được thiết kế độc đáo, bài trí các linh kiện khéo léo, chính là nơi có thể thả lỏng nhất sau khi hồi phủ.
Cùng Cao Vô Tương so sánh? Cao Vô Tương hắn không so được với ông.
Trịnh Vân Hạm cười tít mắt: "Nếu phụ thân thích thì cũng không uổng công nữ nhi đã suy nghĩ. Vốn dĩ còn lo lắng phụ thân cảm thấy bản vẽ này chẳng ra cái gì, bây giờ thì tốt rồi..."
Đây là nữ nhi tự mình vẽ sao?
Trong lòng của Trung Liệt Hầu bị chọc một cái, bỗng nhiên nhớ lại, vừa rồi mình còn lớn tiếng mắng nàng.
Một bên, Lưu thị biểu cảm thờ ơ, mi mắt sụp xuống như đang ẩn dấu cảm xúc gì.
Trịnh Vân Hạm nhẹ nhàng nói: "Nữ nhi muốn nhanh chóng mua được vật liệu để đóng giường. Nhưng vật liệu quý hiếm, ngàn vàng khó có được, nữ nhi đặt hàng mấy lần đều thất bại, chỉ có thể hết lần này lần khác trì hoãn. Thấy sắp đến sinh thần của phụ thân rồi, nữ nhi cũng không thể mang bản vẽ này làm hạ lễ tặng phụ thân được, bèn vội vàng đến sơn trang bán gỗ đó mang hàng về."
Trịnh Vân Hạm càng nói càng tự trách, cuối cùng nhíu mày, hạ giọng nói: "Phụ thân nói rất đúng, dù có lí do lớn hơn nữa cũng không thể lấy làm cái cớ, khiến cả nhà phải lo lắng. Nữ nhi không biết tự yêu quý bản thân mình, thành ma ốm, chỉ biết làm liên lụy Hầu phủ bị người khác chê cười."
Trung Liệt Hầu vẻ mặt không được tự nhiên, cảm thấy mình trách nhầm nhưng không muốn vứt mặt mũi xuống, mất đi dáng vẻ uy nghiêm của phụ thân.
Lúc này, Trịnh Dục Đường lạnh lùng mở miệng: "Muội vẫn muốn biện giải cho bản thân?"
Trung Liệt Hầu hơi sửng sốt. Lưu thị một bên ngẩng đầu nhìn vị trưởng tử Hầu phủ này. Đáy mắt hiện ra một tia giễu cợt không dễ nhìn ra— đúng là huynh muội tình thâm, lại bắt đầu diễn trò rồi.
Trịnh Dục Đường: "Vì phụ thân chúc thọ lẽ ra là chuyện thiên kinh nghĩa địa, đến lượt muội sao lại biến thành tấm chắn cho sai lầm của mình? Hôm nay, muội mua hạ lễ cho phụ thân mà không quan tâm đến việc người trong nhà sẽ lo lắng, muốn làm gì thì làm. Nếu có ngày muội cũng vì phụ thân, gϊếŧ người phóng hỏa cũng có thể tha thứ sao? Sai cũng đã sai rồi, lát nữa tự đi chịu gia pháp đi."
"Ngươi nói cái gì vậy?" Trung Liệt Hầu đang khó xử bỗng nhiên tìm ra lối thoát, không hài lòng nhìn con trai lớn: "Bản Hầu còn không biết, Hầu phủ này từ khi nào do ngươi làm chủ rồi? Muội muội ruột của ngươi, nói phạt là phạt. Bản Hầu ngày mai dâng tấu chương, cho ngươi lập tức kế thừa vị trí đương gia, thế nào?"
Trịnh Dục Đường hạ giọng: "Con trai không dám."
"Không dám, không dám, ai vi phạm gia quy, ai không hợp quy củ, các người ai cũng nói rất hăng say. Nhưng tại sao không có ai nói cho ta biết, Hạm Nhi do chuẩn bị hạ lễ cho ta mới bị phong hàn?" Trung Liệt Hầu nói xong, ánh mắt liếc đến người Lưu thị.
Sau lưng Lưu thị phát lạnh, hai tay để trước người nắm chặt, đáy mắt hiện ra một mảnh lạnh lẽo.
Quả nhiên là vậy, Trung Liệt Hầu dường như ý thức được điều gì, tuy không giống trách mắng Trịnh Dục Đường, nhưng lời lẽ có ý chỉ trỏ: "Thân là trưởng bối mà không dụng tâm bằng vãn bối!"
Đây là ám chỉ Lưu thị, thấy Vân Hạm sinh bệnh liền cho rằng do nàng ham chơi, càn quấy, không hỏi rõ nguyên do, là mẫu thân thất trách.
Lại hướng về phía nữ nhi, Trung Liệt Hầu không thể lạnh nhạt được, thậm chí là đầy quan tâm: "Đại phu nói thế nào?"
Trịnh Vân Hạm: "Đã khỏi rồi ạ. Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, lần sau không dám nữa."
Trung Liệt Hầu phát uy rồi, cũng đã xuống bậc thang, bây giờ chỉ ôn nhu: "Cái gì sai với không sai, việc đã qua không cần nhắc lại nữa, Hạm Nhi có lòng rồi."
Trịnh Vân Hạm thích thú nhìn bản vẽ, không muốn buông tay, ngay cả cơm cũng không chú ý ăn, muốn chọn ra một bản để nhanh chóng chế tạo cho phụ thân, nhìn về phía Đại ca và Nhị ca cười vui vẻ.
Trịnh Dục Đường nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, ngồi xuống dùng cơm. Trịnh Dục Trừng đáp lại nàng bằng nụ cười ôn nhu, cũng ngồi xuống theo.
Trịnh Vân Hạm đảo mắt về phía Lưu thị, ý cười giảm đi hai phần, cung kính nói: "Mẫu thân mời dùng cơm."
Trịnh Vân Tuệ nhìn thoáng qua tỷ tỷ rồi lại nhìn mẫu thân, tuỳ tiện đến ngồi xuống. Lưu thị liếc nhìn nữ nhi một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Khi đυ.ng phải ánh mắt của Trịnh Vân Hạm thì quay về vẻ cười nhạt: "Con cũng ngồi đi, ăn nhiều một chút."
Trịnh Vân Hạm hao hết tâm tư thiết kế ra chiếc giường này được Trung Liệt Hầu rất yêu thích, trong lòng cũng thoải mái hơn vì có đồ để tranh cao thấp, nhất định có thể đè bẹp Cao Vô Tương. Đến mức một tháng có đến hai mươi ngày là ông ngủ trên chiếc giường này, gián tiếp phân phòng với Lưu thị nhiều ngày, đây đều là nói sau.
Trịnh Vân Hạm: Thật xin lỗi, vật liệu vừa quý lại vừa khan hiếm nên chỉ có thể làm thành một chiếc... Giường đơn.