Hai điểm trước ngực bị dòng điện làm cho tê dại khó nhịn, chỉ hận không thể giữ chặt không ngừng kéo túm, hậu huyệt cũng bị đùa bỡn d*m thủy nhỏ giọt, nhưng lại vẫn luôn không chiếm được thỏa mãn, côn th*t đã sớm cương phía trước cũng bởi vì bị trói chặt từ gốc không thể phóng thích. Xốp giòn ngứa, khó nhịn, dục cầu bất mãn, đủ loại cảm xúc tra tấn hắn sắp nổi điên, còn muốn lớn tiếng hơn cầu xin tha thứ muốn đối phương hung hăng tiến vào mình, nhưng hết lần này tới lần khác trong miệng còn ngậm miệng cầu, trừ nghẹn ngào mập mờ không rõ còn lại không cách nào nói ra một câu đầy đủ.
Diệp Triêu thấy trêu đùa cũng đã đủ, liền hướng em trai làm một cử chỉ, Diệp Nhan liền mở hai tay bị treo lên cao của Đoạn Minh Húc, ngược lại cột vào lan can, ép xuống phía dưới, Diệp Triêu cũng đi tới, tách hai chân của hắn ra, đỡ lấy eo của hắn nhấc lên, chưa đầy một lát Đoạn Minh Húc liền bị hai người biến thành tư thế đầu hướng xuống cái mông lại nhổng lên thật cao, bởi vì liên quan đến tư thế, hang động thối nát còn đang không ngừng co vào kia liền càng trở nên chói mắt. Diệp Nhan tháo miệng cầu của hắn ra, cùng với anh trai tiến vào trong hắn, nhưng bọn họ một người vào từ phía trước, một người vào từ đằng sau, đáng thương Đoạn Minh Húc, ngay cả kêu đều còn chưa kịp kêu miệng lập tức đã bị lấp đầy, Diệp Triêu nằm ở trên thân Đoạn Minh Húc, một bên cắm rút một bên đưa tay mò tới đầu v* bị dán bên dưới thϊếp giấy, bóc ra một góc nhỏ, sau đó kéo xuống một phát.
"Ư!!" Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất thình lình, hậu huyệt Đoạn Minh Húc đột nhiên co rụt lại, mạnh mẽ kẹp Diệp Triêu tới bắn, rút hung khí nửa mềm từ hậu huyệt Đoạn Minh Húc ra, vỗ vỗ vai em trai ra hiệu đổi vị trí, Diệp Nhan thấy thế liền rút hung khí đang trong miệng Đoạn Minh Húc ra, đổi vị trí với anh trai. Diệp Triêu đi đến phía trước Đoạn Minh Húc, tháo hai tay đang bị buộc trên lan can của hắn ra, ôm nửa người trên của hắn trong ngực mình, mình thì cúi đầu không ngừng liếʍ láp mυ'ŧ cắn đầu v* vừa mới bị tra tấn.
Lỗ phía sau bị lấp tràn đầy, thế nhưng một đầu v* khác trước mặt lại luôn không chiếm được thỏa mãn, "Ư... Đừng... Đừng chơi mãi một cái... Một cái khác... Ư..." Nói xong tự mình đưa tay muốn đi chạm thử hạt đậu nhỏ màu hồng bị vắng vẻ kia, đáng tiếc nửa đường bị ngăn lại, sau đó bị ép chặt lêи đỉиɦ đầu không thể động đậy. Diệp Nhan thấy thế liền học dáng vẻ của anh trai, vê một góc thϊếp giấy lên đột nhiên xé ra...
"A..."
"A..."
Hai tiếng than nhẹ từ hai cái miệng khác biệt phát ra, Diệp Nhan cũng bắn vào bên trong cơ thể Đoạn Minh Húc.
"Ư... Buông ra, van cầu các người... Để tôi bắn... Ha... Thật là khó chịu." Kɧoáı ©ảʍ của thân thể không ngừng truyền đến, nhưng bởi vì côn th*t bị trói chặt mà vẫn không có biện pháp phóng ra, nước bọt nước mắt Đoạn Minh Húc chảy cùng một chỗ, cầu khẩn người trước mặt muốn giải phóng, Diệp Triêu cùng Diệp Nhan, nhìn miếng vải che trên mắt Đoạn Minh Húc gần như đã bị ướt sũng, cũng không giấu diếm nữa, kéo mảnh vải ra, đột nhiên xuất hiện tia sáng khiến Đoạn Minh Húc lung lay một chút, chờ tới khi thích ứng mới từ từ thấy rõ hai người trước mắt, đúng là "Chồng" mình sợ nhất, nghĩ đến những người trước mặt mình coi là kẻ thù của bọn họ, còn nói với bọn họ muốn hỗ trợ bọn họ đối phó hai người, thân thể liền không tự chủ được run lên.
"Thế nào bảo bối? Không phải mới vừa rồi còn kêu rất thoải mái à?" Diệp Nhan tiến tới nói với Đoạn Minh Húc: "Lá gan không nhỏ nha, không rên một tiếng chỉ có một mình về nhà ngoại, lại còn một mình đi tàu điện ngầm, thế mà ngay cả beta cũng quyến rũ, xem ra tôi với anh hai cho em hơi bị nhiều tự do đấy nhỉ? Hả?" Theo mỗi một câu nói của Diệp Nhan, Đoạn Minh Húc liền run càng mạnh. "Bảo bối, em xem tôi với anh hai thương em bao nhiêu, thấy em thích làm tàu điện ngầm như vậy, còn cố ý bao chiếc tiếp theo, để em có thể ở trên tàu điện ngầm làm đủ, có phải rất cảm động hay không?"
Mặc dù Diệp Nhan cười lúc nói chuyện, thế nhưng Đoạn Minh Húc lại cảm thấy ánh mắt hiện tại của hắn cứ như muốn nuốt trọn mình vậy. Lúc này Diệp Triêu bỗng nhiên đứng dậy, hai tay nâng hai đùi Đoạn Minh Húc lên, cứ như vậy lấy tư thế trẻ em xi nướ© ŧıểυ bế hắn lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hai người bắn vào thuận theo cửa huyệt còn chưa kịp khép kín cửa huyệt từng giọt chảy ra ngoài. "Xèo~"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Nhan nhịn không được huýt sáo."Đừng... Đừng như vậy, van cầu các anh..." Nhìn cửa sổ đối diện phản chiếu ra bộ dáng của mình bây giờ, nhịn không được quay đầu đi chỗ khác lại khóc lên.
"Em nhìn xem bộ dáng bây giờ của em." Diệp Triêu đẩy đầu hắn ép buộc hắn nhìn mình phản chiếu trong cửa sổ: "Làm sao em lại da^ʍ như vậy, cái lỗ nào cũng đều đang không ngừng chảy nước này."
Nói xong không đợi Đoạn Minh Húc phản ứng, động thân một cái lần nữa thọc vào, bởi vì có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn cộng thêm tư thế quan hệ, Diệp Triêu rất dễ dàng liền tiến vào chỗ sâu nhất. Đoạn Minh Húc bị chọc lắc đầu, nước bọt không kịp nuốt thuận theo khóe miệng chảy xuống, Diệp Nhan dướn lên hôn môi của hắn, một tay không ngừng nhào nặn bộ ngực đậu đỏ của hắn, một cái tay khác lại sờ đến chỗ hắn cùng Diệp Triêu kết hợp, sau đó sử dụng cùng lúc hai ngón tay cắm vào bên trong cửa huyệt bị lấp đầy.
Đoạn Minh Húc bị đau, cắn Diệp Nhan một cái, lập tức trong miệng hai người liền tràn đầy mùi máu tươi, nhưng Diệp Nhan lại không thèm để ý chút nào, ngược lại nhờ có mùi máu tươi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, động tác lại càng thô bạo, hai ngón tay cùng sử dụng ở trong tiểu huyệt quả thực đã tách ra một khe hở, lập tức đưa hung khí của mình tới, rút ngón tay ra, nhanh chóng cắm vào, một mạch mà thành.
Không đợi Đoạn Minh Húc thích ứng, hai người liền bắt đầu chậm rãi trừu động, nương theo tiết tấu càng lúc càng nhanh, Diệp Nhan buông đầu lưỡi Đoạn Minh Húc ra, liên tiếp trêu chọc đầu v* sưng đỏ của hắn, Diệp Triêu thì một bên ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng liếʍ láp một bên nói nhẹ: "Bảo bối, mở khoang sinh sản của em ra, nói em muốn sinh con cho chúng tôi."
"Không, không muốn, tôi không muốn sinh... Sinh con." Nghe thấy hắn nói như vậy, hai người liếc nhau, tăng nhanh tần suất đưa đẩy, sau đó dần dần tăng cường tin tức tố của mình: "Bảo bối ngoan, nói em muốn sinh con cho chúng tôi, nói, liền để em bắn."
"Ư... Tôi... Tôi... Ha... A..."
"Nói!"
"Tôi... Tôi muốn... Tôi muốn sinh con cho các anh... Cho nên... Ư... Cho nên... Van cầu các anh... Để tôi... Ư..."
"Bé ngoan." Diệp Triêu nói hướng Diệp Nhan làm một cử chỉ, Diệp Nhan hiểu rõ gật đầu, tần suất hai người cọ xát càng lúc càng nhanh, ngay lúc hai người sắp bắn, Diệp Nhan một phát giật dây thừng buộc trên côn th*t Đoạn Minh Húc xuống, theo ba tiếng than nhẹ, ba người cùng nhau bắn ra ngoài, Đoạn Minh Húc cũng bởi vì kɧoáı ©ảʍ mà hôn mê bất tỉnh.
Hai người rút ra trước, Diệp Triêu dọn dẹp sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ Đoạn Minh Húc vừa bắn ra, sau khi nhét với một cái nút hậu môn vào hang động khẽ nhếch kia, quay người nói với Diệp Nhan: "Anh đưa hắn về trước, em ở lại dọn dẹp." Nói xong không đợi Diệp Nhan đáp lại, ôm Đoạn Minh Húc vẫn còn đang hôn mê quay người rời đi, để lại Diệp Nhan vẻ mặt ngây ngốc một mình đối mặt với bãi chiến trường.