Tại Lễ Đường Tôi Bỏ Vị Hôn Phu

Chương 11

Đợi hai người trở lại ghế dài thì đám người bên trong đã chơi cờ phi hành tới chán ngấy rồi. ( mình search thì thấy hình thức cũng na ná cười cá ngựa á mng)

Địch Bạch nhìn cả hai bằng nửa con mắt, liếc một cái lập tức thấy đôi môi hai người đỏ au.

Cho dù hai người vẫn giữ bộ dạng không hề có chuyện gì xảy ra nhưng cảm giác mờ ám giữa hai người người xung quanh đều hiểu rõ.

Địch Bạch nhanh chóng lên tinh thần.

Ánh mắt hắn lưới tới mặt Nghiêm Thanh, đối phương buộc chặt cằm, nhìn sơ có vẻ đoan chính, vẻ mặt kín đáo nhưng Địch Bạch là bạn lâu năm của cậu, sao có thể không biết bây giờ cậu đang cố kìm nén cái miệng đang cực kỳ muốn cười của cậu, càng không nói tới cái mặt gió xuân phơi phới kia và biểu cảm tình ý dạt dào.

Nhìn lại những người chung quanh, không ai còn hứng thú chơi cờ phi hành nữa mà đều có bộ dáng bà tám hóng chuyện.

Địch Bạch ho một tiếng: “À, thì là, bây giờ cũng muộn rồi, kịch bản gϊếŧ chóc chơi chắc cũng tới nửa đêm. Mấy đứa chơi bời lêu lỏng như chúng ta không có gì làm nhưng anh Tự thì vẫn còn bề bộn nhiều việc cuối năm, không phải sao, để anh ta về nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy người thấy sao?”

“Được, được, được.”

“Đúng đó.”

“Nên vậy, nên vậy.”

“Cậu nói tôi mới sực nhớ.”

Mọi người đều ngầm hiểu, mồm năm miệng mười, kẻ tung người hứng.

Cái mặt mo của Nghiêm Thanh có chút không tiêu, cậu len lén nhìn Lục Tự, cảm thấy lỗ tai nóng lên.

Bình thường cậu đều vô cảm với trò đùa của đám người này nhưng hôm nay bỗng thấy hơi xấu hổ.

Bây giờ cậu và Lục Tự là quan hệ ‘trên tình bạn dưới tình yêu’, nếu đột nhiên Lục Tự cảm thấy phản cảm đòi hai người trở lại quan hệ ban đầu, Nghiêm Thanh sẽ hối hận xanh ruột.

Cậu xụ mặt trách cứ bọn họ: “Xùy xùy, mấy người bớt ồn ào đi.”

Địch Bạch kinh ngạc: “Không lẽ hai người còn muốn chơi hả? Cái này chơi tới hơn nửa đêm, các người còn thời gian sao?”

Lục Tự cười, cũng không từ chối: “Thật tình tôi cũng không giỏi chơi mấy trò này, hôm nay tới đây để góp vui thôi, lát nữa công ty còn có chút việc, tôi về trước vậy.”

Lục Tự với người qua lấy áo khoác để vào khuỷu tay, lấy khăn quàng cổ quàng vào, mở miệng: “Tôi về trước, khi nào rảnh lại tụ họp. Tạm biệt.”

Địch Bạch vẫy tay: “Tạm biệt nha.”

Hắn thấy Nghiêm Thanh đi theo sau mông Lục Tự, trong lòng đã thầm cười trộm, còn cố ý lớn tiếng hỏi: “Ê, Nghiêm Thanh, sao cậu cũng đi, cậu cũng có chuyện cần làm hả? Có chuyện gì thì nói anh em, anh em giúp cậu.”

Nghiêm Thanh quay đầu trừng mắt nhìn hắn lườm một cái, quăng khẩu hình ra: Biết rồi còn hỏi.

Sau đó ‘ầm’ đóng cửa lại.

Địch Bạch thấy hết trò vui: “Đêm dài yên tĩnh, góa phụ cô đơn ở đây, có anh em nào muốn cùng ta làm chút chuyện hay không?”

“… Cút!”

Xe nhẹ nhàng dừng lại dưới lầu, Lục Tự tháo dây an toàn.

Nghiêm Thanh theo anh xuống xe.

Đèn đường mờ mờ chiếu xuống đỉnh đầu, nhuộm Lục Tự và khu vực xung quanh thành màu vàng kim.

Chóp mũi chợt lạnh, một đóa hoa tuyết rơi xuống, nhanh chóng tan thành giọt nước.

Lục Tự ngẩng đầu.

Tuyết đã rơi rồi.

“Anh lên lầu đi.” Nghiêm Thanh vươn tay kéo cổ áo anh lại, thuận tiện phủi đi bông tuyết còn đọng lại.

Lục Tự nhìn cậu: “Còn em?”

Nghiêm Thanh cảm giác như hôm nay mình đang nằm mơ, miệng thì nói nhưng chân vẫn đứng yên: “Em đi về.”

Lục Tự ‘Ừ’:” Chú ý an toàn.”

Trong lòng Nghiêm Thanh cực kỳ thất vọng, đành lưu luyến đáp: “Em đi đây.”

Đợi cho Nghiêm Thanh chậm rì rì đi tới xe, Lục Tự mới từ tốn lên tiếng: “Trời còn sớm, có muốn lên nhà ngồi chút không?”

Nghiêm Thanh lập tức đáp: “Được!” (Liêm sỉ anh ê =)))

Thấy Lục Tự ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn mình, lỗ tai cậu có hơi đỏ, vội vàng điều chỉnh biểu tình, trầm giọng hỏi: “Có làm phiền anh không?”

“Ừm…” Lục Tự gật đầu “Thật ra thì cũng có chút…”

Nghiêm Thanh há miệng thở dốc.

Mẹ nó tự dưng diễn chi không biết!

Đậu xanh!

“Ha ha…” Lục Tự nhịn không được cười ra tiếng “Đi thôi.”

Nghiêm Thanh thế mới biết mình bị Lục Tự đùa giỡn.

Bởi vì tính cách Lục Tự là người nghiêm túc chín chắn, anh rất ít khi trêu chọc người khác, không ngờ có một ngày Nghiêm Thanh lại bị anh chọc ghẹo, không những một mà tới hai lần.

Một lần lúc lên xe, một lần là lúc xuống xe.

Hai người lên lầu, Lục Tự mở cửa, thuận tay đặt áo khoác và khăn quàng cổ xuống tủ giày, lại cúi đầu thay dép.

Kế bên còn có một đôi dép lê khác, là của Nghiêm Thanh.

Từ khi thuê phòng này tới giờ, chỉ có Nghiêm Thanh là thường xuyên ghé, cho nên anh chuẩn bị một đôi dép đi trong nhà cho cậu.

Phần lớn nội thất và vị trí các đồ vật vẫn như ban đầu, chỉ có bàn làm việc lớn chuyển sang cạnh ban công, bức rèm cũng đổi loại dày hơn.

Cạnh bàn làm việc có một hộc tủ trống, bây giờ bên trong đã được chất đầy sách.

Phía dưới trải một tấm thảm, đặt thêm hai cái gối mềm và tay cầm game. (nguyên văn là gamepad, là cái điều khiển bằng tay để chơi game)

Đây có lẽ là khu giải trí đơn giản của Lục Tự.

Có đôi khi công việc quá áp lực, lại ngủ không được, anh sẽ ngồi xếp bằng trên thảm, cầm tay cầm chơi một hai ván.

Bình thường anh sẽ mở rèm cửa, cho dù ban ngày hay ban đêm, trời đêm đầy sao như một dãy đèn dầu thắp trong không trung, tạo nên sự đẹp đẽ độc nhất của thành phố.

Người như anh, trong đêm khuya thắp một ngọn đèn nhỏ, vì tương lai mà nỗ lực hết mình.

Rót nước ấm vào ly, lại cho thêm một miếng chanh.

Lục Tự nhìn Nghiêm Thanh.

Người sau cũng vừa lúc nhìn lại anh, hai người nhìn nhau vài giây, Nghiêm Thanh theo bản năng thẳng lưng, giọng khô khốc: “Cho em mượn toilet chút.”

Lục Tự hơi kéo khóe môi: “Được.”

Có lẽ bởi vì đã nghĩ muốn cùng Nghiêm Thanh một chỗ, trái tim anh cũng có chút thay đổi. Trước kia không để ý những chi tiết nhỏ, nhưng bây giờ chúng cứ phóng đại trước mắt.

Hai tay Nghiêm Thanh giấu trong túi quần run rẩy từng đợt, tuy rằng gương mặt của cậu ngũ quan đoan chính mà lạnh lùng, vậy mà phản ứng lại có chút đáng yêu.

Nghiêm Thanh có phản ứng đáng yêu đang cẩn thận vào toilet khóa trái cửa.

Đầu tiên cậu giơ tay lên, ngửi ngửi người mình.

Ừ… Mùi nước hoa Lục Tự thích nhất vẫn chưa tan hết.

Sau đó cậu kiểm tra quần áo lại, cúc áo sơ mi cậu đã xử lý qua, đảm bảo chỉ cần dùng lực một chút là có thể bức rớt hết một đám.

BCS trong ví, Nghiêm Thanh vẫn luôn mang bên mình, mỗi ngày đầu cậu bổ não, chỉ sợ thời khắc quan trọng lại không có mà dùng, chỉ tiếc là cậu chưa từng sờ thử bé Tự nên không biết lớn nhỏ như nào, chỉ là căn cứ vào bình thường hay trộm nhìn mà đoán, hình như là không nhỏ, cho nên cậu chuẩn bị size lớn.

Hôm nay lúc ở quán của Địch Bạch, bé Tự cứng rắn vững chãi nằm dưới mông cậu, cảm giác hình như mua đúng size rồi.

Đúng rồi, đồng hồ, đeo đồng sờ không thoải mái.

Nghiêm Thanh vội vàng tháo đồng hồ xuống, thuận tay nhét vào hộc tủ dưới bồn rửa tay.

Sau đó, Nghiêm Thanh trịnh trọng lấy điện thoại ra, mở trình duyệt, nhanh chóng đọc, miệng còn lẩm bẩm theo.

Mơ hồ có thể nghe được cái gì mà ‘Nhanh quá, đâm trúng điểm G rồi, thích quá, của chồng lớn quá’, cậu âm thầm học thuộc, sau khi chắc chắn mình sẽ không quên và kêu không quá chán lúc trên giường mới cất điện thoại vào.

Cuối cùng, Nghiêm Thanh còn cẩn thận kiểm tra lại một lần, đảm bảo không quên gì mới mặc niệm trong lòng một câu.

Ngàn vạn lần không được chảy máu mũi.

Lúc này mới đẩy cửa ra ngoài.

Bởi vì Nghiêm Thanh bỏ qua hai câu chấp nhận của anh, cậu còn ngây ngốc nghĩ mối quan hệ của hai người bây giờ chỉ là ‘trên tình bạn dưới tình yêu’, cho nên mới cẩn thận lén lút làm mấy chuyện như vậy.

Tuy rằng trong lòng luôn nghĩ là không thể nào mà nhanh như vậy đã phát sinh quan hệ nhưng chuẩn bị trước cũng không có gì xấu.

Mỗi khi chuẩn bị gặp Lục Tự, cậu đều chuẩn bị mấy cái này.

Ai biết được chứ.

Lục Tự đang bận rộn ở nhà bếp.

Nghiêm Thanh vội chạy qua hỗ trợ, Lục Tự cũng không khách sáo, kêu cậu cắt đồ ăn, sau đó xào hai món.

Còn lại chút đồ ăn, Nghiêm Thanh phát huy kĩ thuật bếp núc của mình, làm ra một mâm rau xào có hương có vị rất ra dáng.

Lúc đem đồ ăn lên bàn, trong đầu Nghiêm Thanh toàn là mấy lời dâʍ đãиɠ như ‘ăn cơm trước hay ăn em trước’, khi Lục Tự bưng đồ ăn lên bàn, cậu nhìn anh, không nghĩ đã nói: “Không cần ăn cơm, ăn em đi.”

Lục Tự:……

Nghiêm Thanh:……

Hai người đối diện ba giây, Nghiêm Thanh hận không thể chui xuống bồn cầu cho rồi, cậu nén lại cảm giác da đầu đang run lên từng đợt, xúc động muốn chạy trốn, thong thả mở miệng: “…. Đồ ăn của em làm.”

“Món này lần đầu em làm, anh ăn thử miếng đi.”

Lục Tự thoạt nhìn không thèm để ý, chỉ gật đầu: “Ừ, ngồi xuống đi.”

Lúc tan ca, hai người lập tức tới chỗ Địch Bạch, sau đó xảy ra đủ thứ chuyện, một miếng cũng chưa ăn, bị giày vò cả ngày, Lục Tự đói bụng muốn chết.

Hai người đàn ông ăn sạch một bàn đồ ăn, sau đó cùng nhau rửa chén.

Lúc rửa chén, Nghiêm Thanh suy nghĩ, thứ này dầu mỡ thật khó chịu, sau này phải thuê một dì giúp việc rửa chén cho Lục Tự mới được.

Ăn cơm xong hai người ngồi trên ghế coi phim, Nghiêm Thanh hoàn toàn không có lòng dạ nào mà xem phim.

Chớp mắt đã mười một giờ rưỡi.

Nghiêm Thanh lén lút nhìn Lục Tự nửa ngày, cũng không thấy đối phương mở miệng giữ mình ở lại, hai tay ở trong túi quần không ngừng chà xát, đành khô khốc mở miệng: “Trời không còn sớm.”

Lục Tự đi guốc trong bụng Nghiêm Thanh, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ gật đầu: “Ừ, hơn mười một giờ rồi, bây giờ mà về cũng nguy hiểm lắm.”

“Đúng rồi!” Nghiêm Thanh điên cuồng ám chỉ “Vừa rồi tuyết rơi nữa, trên đường chắc khó đi lắm.”

Lục Tự nhìn ra ngoài, tuyết đã ngừng rơi ba tiếng rồi, trên mặt đất đừng nói là tuyết, chút nước đọng cũng không có.

Trong lòng Nghiêm Thanh âm thầm mắng ông trời ba trăm lần, sau đó thông thả đứng lên: “Em về trước đây.”

Lục Tự cũng đứng dậy: “Ừ.”

Nghiêm Thanh còn nói: “Mai gặp.”

Lục Tự đáp: “Mai gặp.”

Nghiêm Thanh hết chiêu, đành bước ra về dưới ánh nhìn của Lục Tự.

“Tôi tiễn em.”

Đi tới cửa Lục Tự cũng không nói lời nào.

Tuy rằng Nghiêm Thanh hơi mất mát, nhưng mà cậu tự an ủi mình, quan hệ hai người còn chưa tới đâu, gấp cái gì.

Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày mốt.

Tháng này không được thì tháng sau, năm nay không được thì sang năm cũng được.

Đời người dài như vậy, một ngày nào đó, cái mông này cũng được bóc tem thôi.

Nghiêm Thanh hít một hơi, đặt tay lên nắm cửa.

Cậu đang định vặn cửa, một bàn tay từ phía sau tiến lại, đặt lên lưng cậu, sau đó bàn tay còn lại của Lục Tự cũng đưa qua, nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen, hai cánh tay song song, vây Nghiêm Thanh lại trong lòng.

Hô hấp ấm áp của Lục Tự phun bên tay Nghiêm Thanh, sau lưng cảm nhận được cái ôm ấm áp mà vững chãi.

Giọng trầm khàn nhàn nhạt của Lục Tự theo lỗ tai truyền vào: “Thực sự phải đi hả?”

Đại não Nghiêm Thanh lập tức say bye.

Lục Tự bắt hai tay cậu, sau đó đem người ngây ngốc trong lòng xoay một vòng, đặt lên cửa.

Nghiêm Thanh ngu người, biểu tình lạnh lùng rốt cuộc cũng không giữ nổi, bởi vì sợ hãi mà hai đồng tử đều bị phóng đại.

Thậm chí cậu còn không hay Lục Tự áp người lại gần mình từ khi nào, không biết anh hôn mình từ khi nào, cũng không biết bản thân mình điên cuồng đáp lại anh thế nào.

Đợi khi cậu phản ứng thì bản thân đã trong phòng, sau lưng là niệm giường mềm mại, trên người là Lục Tự đang đổ mồ hôi, gương mặt ẩm ướt.

“Anh Tự…”

Nghiêm Thanh thở hổn hển nỉ non tên anh, hốc mắt đột nhiên ẩm ướt.

Cậu vươn tay gắt gao ôm anh, như muốn hòa cùng một thể với mình:” Anh Tự…….. Anh Tự……”

Lục Tự bắt đắc dĩ, trở tay nắm cổ tay cậu, kéo tay cậu xuống dưới: “Em kêu thêm vài tiếng nữa, là nó mềm xuống đấy.”

Ngón tay đυ.ng vào vùng nọ, nơi có một cái lều đang dựng đứng, bé Tự đã cứng ngắc bên trong, quần đang căng phồng.

“Đừng mềm!”

Nghiêm Thanh lập tức tỉnh táo lại, chống lại ánh mắt nhẫn nhịn của Lục Tự, không nhịn được rên lên: “Em… ưm…”

Lục Tự cúi đầu, một lần nữa ngậm lấy bờ môi cậu.

Nghiêm Thanh kích động, chủ động vói đầu lưỡi vào miệng Lục Tự, quấn lấy đầu lưỡi anh mà liếʍ mυ'ŧ không ngừng, từng tấc mẫn cảm trong miệng đầu bị cậu liếʍ qua, đầu lưỡi linh hoạt dạo chơi, lưỡi Lục Tự bị cậu mυ'ŧ có chút run lên.

Nước bọt bị Nghiêm Thanh nhanh chóng nuốt vào, cậu liều mạng mυ'ŧ vào, hận không thể nuốt hết mỗi một giọt chất lỏng trên người Lục Tự.

Một tay Lục Tự chống bên người Nghiêm Thanh, một tay thì sờ soạng trên người cậu, áo khoác và áo sơ mi dễ dàng bị cởi ra, anh kéo hai cái đã thấy ngực trần.

Đầu ngực màu nâu nhạt dựng đứng trên cơ ngực căng phồng, bởi vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đầu ngực dựng thẳng đứng cứng ngắc.

Anh nhìn chằm chằm đầu ngực, mặt dày như Nghiêm Thanh cũng có chút chịu không nổi.

Làn da vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên ửng hồng, cả người cậu đều cảm thấy ngượng không chịu nổi, ngón chân cong lên: “Anh Tự… sờ, sờ em đi…”

Ngón tay Lục Tự nhẹ chạm, vuốt ve xoa nắn đầu v*.

“Ưm—-“

Nghiêm Thanh rên lên một tiếng, theo bản năng mà ưỡn ngực ra, sau một lúc lại thở hổn hển mà kéo người về.

Lục Tự sờ soạng vài cái lại cúi đầu, ngậm đầu ngực vào miệng, dùng cái lưỡi linh loạt đùa giỡn hai hạt đậu đã sưng vù.

Thời điểm đầu v* bị ngâm vào, nó càng thêm căng cứng, dường như lại lớn thêm một vòng.

đầu v* bị mυ'ŧ vào, đầu óc Nghiêm Thanh trống rỗng, cảm giác tê dại chạy khắp cả người, làm cho cậu nhịn không được hô hấp dồn dập.

Sướиɠ, sướиɠ quá…

Lục Tự mυ'ŧ tới đầu ngực sưng hồng, sao đó dùng răng nanh khẽ cạ, nhẹ nhàng nghiến một chút.

“Ưm… a…ha …”

Cổ họng Nghiêm Thanh thở ra một hơi gấp, cả người giống như kẹo đường, mềm mại lại ngọt ngào.

Hai mắt cậu phiếm hồng nhìn Lục Tự, vội vàng cởi hết quần áo trên người, sau đó vòng chân phải qua eo Lục Tự: “Anh Tự… em… ừm… em liếʍ cho anh…”

Cậu nhịn ba năm, lại nhịn nửa năm, cậu nhịn sắp điên rồi.

Lục Tự ngậm vành tai cậu, ở trên vành tai lưu lại một nụ hôn dịu dàng.

Bàn tay dày rộng của anh rơi trên lưng cậu, ngón tay thon dài rắn chắc dọc theo xương sống từ từ đi xuống, đến khi ngón tay lướt qua xương khu, lướt vào đùi trong, chạm tới lỗ nhỏ bí ẩn.

“Ực…” môi Nghiêm Thanh run rẩy, cổ họng phun ra vài tiếng thở dốc, thân thể bởi vì được Lục Tự động chạm mà run nhè nhẹ.

Một trận điện chạy khắp người khiến cậu tê dại, từ xương khu chạy khắp toàn thân, cả người cậu nổi đầy da gà.

Cảm giác xa lạ làm Nghiêm Thanh không nhịn được căng chặt cơ thể, ngay cả thịt ở mông cũng buộc chặt, kẹp chặt ngón tay Lục Tự.

Mồ hôi Lục Tự chảy xuống cằm, âm thanh khàn khàn trầm thấp của anh vang lên, nhẫn nại và an ủi: “Thả lỏng nào.”

Thân thể Nghiêm Thanh vì khẩn trương mà căng chặt nghe vậy liền thả lỏng, cậu giang hai tay ôm cổ Lục Tự, ngửa mặt ngậm môi anh vào, nụ hôn mang theo du͙© vọиɠ trắng trợn, nơi trao đổi nước bọt vang lên tiếng nước nhóp nhép, vô cùng tình sắc.

Du͙© vọиɠ bộc phát, máu nóng sôi trào, nhiệt độ cơ thể Nghiêm Thanh không ngừng tăng lên, Lục Tự sờ vào có cảm giác như bỏng tay.

Mông thịt trắng mịn thấm ra một tầng một mồ hôi, cúc hoa bị ngón tay thâm nhập co rút nhanh, bởi vì có mồ hôi đã trở nên dễ dàng.

Cơ vòng (cơ co dãn tại hậu môn) cậu ép lại, gắt gao bao bọc ngón tay Lục Tự, vách thịt mềm mại bài ngoại vật lạ không ngừng đẩy ra,

Chỗ này chưa từng có ai động vào, lực ép làm Lục Tự thở hổn hển.

“Hư…”

Môi Nghiêm Thanh bị anh ngậm, cảm giác ở huyệt nhỏ quá mức rõ ràng, hỗn loạn quái lạ không nói nên lời làm bụng cậu như bị lắp đầy, lỗ mũi nhịn không được hừ một tiếng.

Thân thể trần trụi của hai người không có kẽ hở, hai cậu nhỏ ma sát vào nhau, phát ra âm thanh cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lục Tự nhịn tới khó chịu, liên tục thở dốc, ngón tay ở huyệt nhỏ lại ra vào vài lần, dịu dàng kiên nhẫn mở rộng cho cậu.

Lỗ nhỏ khô ráo do ma sát với ngón tay, vách thịt mẫn cảm bị đυ.ng chạm nhiều lần, cảm giác tê dại không tên từ nơi giao hòa mà không ngừng chạy tán loạn khắp nơi, hơi thở của Nghiêm Thanh càng thêm kịch liệt, ngực phập phồng lên xuống càng nhanh.

Có lẽ bởi vì kí©ɧ ŧìиɧ, cũng bởi vì tin tưởng Lục Tự, thân thể Nghiêm Thanh đã thả lỏng hết mức, rất nhanh đã khuếch trương tốt rồi.

Lục Tự cong chân ngồi giữa hai chân Nghiêm Thanh, hai tay từ mông thịt đi xuống, vuốt ve đùi trong, sau đó nhẹ nhàng nâng chân Nghiêm Thanh lên, để sang hai bên.

Nghiêm Thanh thở gấp, hai chân thon dài mở rộng hai bên, phản ứng kịch liệt của nửa người dưới lộ ra.

Tư thế như vậy làm eo cậu có chút chịu không nổi, cái mông tự nhiên cong lên, bé Thanh nhỏng cao đầu, kề sát bụng Lục Tự, thậm chí cậu còn thấy rõ qυყ đầυ đỏ lòm hé ra một kẽ nhỏ, chất lỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đang không ngừng trào ra.

Cúc hoa bên dưới được mở rộng, cơ vòng không ngừng hé ra buộc vào, ngón tay mạnh mẽ ma sát đã rút ra, từng trận hư không khiến toàn thân cậu mềm nhũn, cảm giác trống rỗng chen vào làm đầu óc cậu mơ hồ, cậu đang cực kì khao khát Lục Tự đâm vào.

Ôi má ơi… Thực sự rất dâʍ đãиɠ.

Lục Tự sẽ không cảm thấy, cậu thực sự rất dâʍ đãиɠ chứ….

Hai tay Lục Tự còn ở bắp đùi cậu, hơi nhỉnh eo, dương v*t to lớn chen vào mông.

“Nóng quá…”

Mông Nghiêm Thanh không tự chủ được co rút lại.

Qυყ đầυ ướt nhẹp chạm vào cơ vòng, Lục Tự khô giọng mở miệng: “Anh muốn vào.”

“Chờ, chờ em chút…” Nghiêm Thanh đột nhiên nhớ tới một việc, cậu thở hổn hển quơ tay kiếm túi quần “Đợi em kiếm…. kiếm ba con sói…”

Lục Tự không biết nên cười hay nên khóc: “Lúc nào rồi mà em còn quan tâm tới cái đó.”

Nghiêm Thanh cầm tay anh, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm: “Vậy anh không thấy… thấy nơi đó rất bẩn sao?”

Lục Tự không nói gì, chỉ là thắt lưng lại đỉnh một cái, bé Tự chậm rãi chui vào, đây là câu trả lời của anh.

Qυყ đầυ không ngừng tiết ra chất dính, cọ ở cơ vòng lên xuống, miệng nhỏ bên dưới được mở rộng đã nhanh chóng bị dồn chặt.

Gậy nóng không ngừng làm phẳng từng nếp uốn của cúc hoa, bên trong là vách thịt mềm mại bao bộc, thẳng đến khi hai bọc trứng đã chạm tới động nhỏ, tính khí hoàn toàn chui vào bên trong, lúc này anh mới dừng lại.

Nghiêm Thanh run rẩy hai chân, phát ra một tiếng rêи ɾỉ thật dài, thân thể bị nhồi nhét căng chặt làm cậu khẩn trương tới cong chân, cả người run rẩy.

Đầu ciu to lớn không ngừng tùy ý chạm vào vách thịt, lúc chạm tới nơi sâu nhất, bỗng lướt qua một khối thịt nhô ra, trong lúc đó, một trận pháo hoa trong đầu Nghiêm Thanh nổ mạnh, hồn phách cậu bị oanh tạc thành từng mảnh nhỏ.

Cậu thấy bản thân mình như được đưa lên mây, trong biển tìиɧ ɖu͙© không ngừng chìm nổi, tính khí vùi trong người như một sợi dây, giữ chặt cậu, để cậu không trôi lạc.

Hai mắt Nghiêm Thanh tan rã nằm trên giường, cả người không chút sức lực, cậu thở hổn hển, hai mắt mơ hồ nhìn thấy bàn tay rộng lớn đang bao bọc bé Thanh, âm thanh Lục Tự như được truyền tới từ xa xăm, mang theo ý cười khàn khàn.

“Nhanh vậy.”

Cái gì nhanh?

Suy nghĩ của Nghiêm Thanh trong lúc nhất thời không chạy kịp, đường nhìn cậu theo Lục Tự dời xuống, mới phát hiện bé Thanh mềm nhũn, một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c trên bụng, theo từng khối cơ chạy xuống, cực kỳ dâʍ đãиɠ.

Cậu vừa bị anh nện vài cái liền bắn?

Không thể nào… Cái này…

Lúc trước dùng đồ ngủ của anh Tự thủ da^ʍ, cậu còn trụ được tận năm phút cơ mà.

Tại sao bây giờ mới một phút mà đã như này….

Năm phút đồng hồ Nghiêm Thanh còn có thể dùng để tự an ủi mình, còn một phút như này chính là bị yếu sinh lý rồi còn gì.

Nghiêm Thanh bị chuyện này đã kích đến mức muốn hỏng luôn.

Nhưng không để cậu nghĩ nhiều, Lục Tự nâng hai chân cậu lên, không ngừng đẩy vào.

Dương như dương v*t lại cương lên, dài thêm nữa rồi, sau khi rút ra, lại mạnh mẽ đâm vào.

Tính khí nổi đầy gân xanh không ngừng ma sát vào nơi nóng bỏng mềm mại, cơ vòng mẫn cảm không ngừng phát ra âm thanh do ma sát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng trận co rút.

Nghiêm Thanh bị đâm tới mức không còn nghĩ được gì, hai tay lung tung giữ chặt bả vai anh, cổ họng không ngừng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ hưng phấn.

“A… anh… ha… anh Tự… ưm… ưm! Ha…ha…”

Điểm G của Nghiêm Thanh tuy rằng sâu nhưng mỗi lần Lục Tự đâm vào, qυყ đầυ vừa hay chạm vào nó, thật giống như cơ thể của cậu và anh là trời sinh một đôi, cực kỳ khớp nhau.

Lỗ nhỏ bao chặt dương v*t, mỗi lần rút ra, thịt hồng bên trong cũng bị lôi ra một chút, khi Lục Tự dùng thắt lưng đâm mạnh vào, thịt hồng lại bị hung hăng đẩy vào bên trong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nghiêm Thanh kêu đến là dâʍ ɭσạи.

Điểm G cứ bị qυყ đầυ không ngừng va chạm, vách thịt bị cọ tới mức run rẩy, kɧoáı ©ảʍ giống như pháo hoa, không ngừng nổ tung trong linh hồn.

Lí trí Nghiêm Thanh tắt nguồn, hai tay ôm chặt cổ Lục Tự, trong từng cơn kɧoáı ©ảʍ nɧu͙© ɖu͙©, ngón tay không kiềm chế được mà bấm sâu, tạo từng đợt vệt đỏ trên người anh.

Tiếng thở dốc của Lục Tự bên tai cậu, mỗi một lần va chạm đều mạnh mẽ khôn cùng.

Sung sướиɠ liên miên không dứt, bé Tự được cúc hoa ôm ấp chèn ép mang tới cảm giác khoái lạc kịch liệt.

Lục Tự nhịn không được nắm chặt thắt lưng Nghiêm Thanh, rút gậy th*t ra hơn ba phần tư, sau đó hung hăng đâm vào.

“Bóp!”

Tinh hoàn va vào đùi trong của cậu phát ra âm thanh vang dội.

“A a a —!”

Điểm G lại bị mạnh mẽ chạm vào, kɧoáı ©ảʍ như sóng to gió lớn nhanh chóng bao phủ khắp người Nghiêm Thanh, trước mắt cậu nổi lên từng đợt sương trắng, ôm Lục Tự rêи ɾỉ không kiểm soát, những lời học thuộc trong toilet ban nãy quên không còn một chữ, lúc này bị đâm sướиɠ như tiên, ai rảnh mà nhớ cái gì, ngay cả trong miệng phát ra cái gì cậu còn không biết.

Thân thể cậu co rút do điểm G không ngừng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả vách thịt đều không ngừng chèn chặt tính khí.

“Ưm, chặt quá…”

Lục Tự nhịn không được rên lên một tiếng, cảm giác chèn chặt khiến hô hấp có chút đứt quảng, xương khu rung lên.

Hai tay anh bao mông Nghiêm Thanh lại, đẩy cậu lên về phía bé Tự, lại mạnh mẽ đâm vào, xuyên xỏ cơ thể cậu, một lần lại một lần đâm vào chỗ sâu nhất.

“Tiểu Thanh.” Lục Tự thở hổn hển kêu lên, tính khí thô to không ngừng đâm vào, dương v*t ‘phốc phốc’ xuyên vào cơ thể cậu, chôn vào nơi sâu nhất.

“A a a đừng gọi em như vậy—!”

Nghiêm Thanh như con mèo nhỏ bị đạp trúng đuôi, trong ngực đột nhiên nổ tung, nửa người dưới cong lên như dây cung, ngưỡng cổ phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

Phải mất một lúc lâu cậu mới hồi thần rụt người lại, đồng tử vô hồn run rẩy.

Bé Thanh ở dưới mềm xuống, cậu lại bị nện tới bắn.

Từ lâu rồi, Nghiêm Thanh luôn hâm mộ Lục Tự có biệt danh thân mật với Tần Vân, Tiểu Vân ơi Tiểu Vân à, kêu tới vô cùng thân mật ngọt ngào.

Cậu cũng muốn được Lục Tự kêu như vậy.

Không nghĩ tới, nguyện vọng được thực hiện trong hôm nay.

Loại cảm giác bản thân được đặt ở đầu quả tim, ngọt tới ngấy.

Nghiêm Thanh làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu vốn đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới rối tinh rối mù, hận không thể một giây bắn mười phát, lại bị Lục Tự gọi như vậy, làm cho dương v*t vừa mới bắn không lâu ‘phụt phụt’ ra vài dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙, thành công tặng cho cậu, thiên hạ đệ nhất bắn nhanh.

Nghiêm Thanh buông xuống suy nghĩ, lẩm bẩm không nhìn Lục Tự, bỗng cảm giác hốc mắt nóng lên, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Hô hấp nóng bỏng của Lục Tự rơi xuống mặt cậu, âm thanh khàn khàn dễ nghe khiến cả người Nghiêm Thanh xịu lơ: “Chồng em còn chưa đủ đâu.”

Trong đầu Nghiêm Thanh nổ mạnh, bây giờ mới nhớ tới mấy lời da^ʍ tặc mình học trong nhà vệ sinh, vội vàng nói: “Chồng yêu thật lớn, chồng yêu lợi hại nhất… Chồng yêu… Bé ciu chồng yêu lớn nhất…”

Lục Tự không mạnh không nhẹ cắn môi cậu: “Đứng lên, nằm sấp xuống.”

Thân thể Nghiêm Thanh giật giật, tính khí nóng bỏng cứng ngắc rời khỏi huyệt nhỏ, cậu ở trên giường xoay người nằm úp sấp, Lục Tự đỡ thắt lưng cậu, lại đặt bé Tự nơi cửa hậu, đỉnh mạnh vào.

“Ư….”

Cảm giác chướng bụng làm cho Nghiêm Thanh lại phải lên rên lên, hai tay cậu nắm chặt ga giường, cảm giác bị người mình yêu lấp đầy không một khe hở thật sự là sung sướиɠ như lên trời.

Qυყ đầυ căng tròn không ngừng ma sát trên vách thịt, tạo thành từng trận sung sướиɠ khiến Lục Tự không khỏi thở ra nặng nề.

Cơ thể đã lâu không được giải phóng bị Nghiêm Thanh trêu chọc nổi lên du͙© vọиɠ, ham muốn bị tích tụ trong cơ thể bị người này khơi gợi, vậy thì phải dùng cơ thể người này hứng chịu.

gậy th*t rút ra, lại hung hăng đỉnh vào.

Tính khí lún sâu hết nấc, tạo cho hai người cảm giác tê dại không ngừng nỉ non rêи ɾỉ.

Tinh hoàn no đủ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bởi vì lâu ngày không được giải phóng tích tụ bên trong, bìu trứng to nặng, nếp gấp trở nên phẳng lì, trông vô cùng bóng lóang trơn nhẵn.

Khi hung khí đâm vào, cặp trứng va vào đùi trong không ngừng phát ra tiếng vang, đùi trong đã đỏ hồng một mảnh.

Điểm G bị qυყ đầυ chơi đùa, cảm giác điện giật mạnh mẽ truyền tới, bắn liên tiếp hai lần nhưng tính khí vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cương lên, Lục Tự mạnh mẽ nện vào khiến cho thân dưới lung ta lung tung nẩy lên.

Chất lỏng dâʍ ɭσạи theo chỗ kết hợp giữa dương v*t và lỗ nhỏ không ngừng chảy ra, dính đầy bụng, kết hợp với tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa thành một chỗ, từ nhân ngư tuyến (*) chảy xuôi.

Vách trong bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng co rút run rẩy, bọc chặt tính khí, mấp máy chèn ép, làm Lục Tự cảm thấy cực kì thư sướиɠ.

dương v*t sưng đỏ, qυყ đầυ càng thêm to tròn, dâʍ ɖị©ɧ tràn ra, vừa đỏ vừa sáng bóng.

“Ưm… ha… a… anh …anh Tự…”

Hai tay Nghiêm Thanh bấu chặt chăn, thân thể không ngừng đung đưa theo động tác của Lục Tự, cảm giác run rẩy như lá thu rơi rụng, không ngừng chông chênh.

Chưa từng nghĩ tới, cảm giác thân thể của bản thân được anh Tự làʍ t̠ìиɦ có thể sảng khoái cực hạn như vậy, từng loại cảm giác không tên phong phú lan tràn khắp cơ thể làm đầu cậu nổ tung, nhịn không được muốn kêu to, nhưng vì cổ họng đã khàn đặc, âm thanh phát ra càng thêm trầm thấp động lòng người.

Liên tục ma sát khiến thân thể Lục Tự vì phấn khích mà tê dại, du͙© vọиɠ phóng túng từ hạ thân không ngừng leo lên, đối với việc Nghiêm Thanh không hề ngần ngại tiếp nhận khiến trong lòng Lục Tự mềm mại, anh không nhịn được cúi xuống hôn cậu, ôm Nghiêm Thanh vào lòng, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính chặt vào nhau, du͙© vọиɠ vì tình yêu mà bừng bừng, giống như bụi hoa hồng không ngừng quấn quanh hai người.

“Anh muốn bắn.”

Bời vì tìиɧ ɖu͙© mà giọng nói của Lục Tự có vẻ nặng nề mà ẩm ướt, mặt anh chôn ở bên cổ cậu, Nghiêm Thanh cố sức nghiêng mặt, hôn lên môi anh.

“Bắn vào em đi… bắn vào em…”

Lục Tự kịch liệt hôn môi cậu, tần suất va chạm bên trong cơ thể cậu tăng nhanh, cuối cùng ở sâu trong huyệt nhỏ mà phóng thích, qυყ đầυ chạm vào điểm G sau đó không ngừng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Ư… ưm ưm…”

Cả người Nghiêm Thanh run rẩy co rút, bởi vì môi bị Lục Tự ngậm rồi nên kɧoáı ©ảʍ do cao trào chỉ có thể rên lên trong cổ họng, cúc huyệt điên cuồng co giật, cơ vòng buộc chặt, ôm ấp tính khí bên trong chặt kín, dường như muốn ép ra tới giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng.

Đợi đến khi bắn xong, Lục Tự mới ôm cậu ngã xuống giường.

Hai người thở hổn hển hồi lâu, Lục Tự mới dời tay từ mông cậu sang lỗ nhỏ: “Khi nãy có đau không?”

“Ả? Hả…”

Nghiêm Thanh vừa rồi sướиɠ muốn chết, quên mất có đau hay không rồi.

Cậu thử co mở hậu môn, cảm giác cũng không đau lắm.

Bé Tự còn đặt bên trong cúc hoa chưa lấy ra, bị cậu co chặt hai cái, lại có phản ứng nhanh chóng cứng lên, Nghiêm Thanh lại không nhịn được mà thở ra.

“A— Anh không phải vừa… vừa… ha… Tốt, thể trạng tốt lắm…”

Lục Tự xoay người, nằm phía trên Nghiêm Thanh, đẩy bắp đùi cậu ra, dương v*t bên trong giật giật, lại đẩy vào sâu.

“Lâu lắm rồi không giải quyết.” Lục Tự xoa xoa mông Nghiêm Thanh “Cái mông của em hôm nay phải chịu tội rồi.”

Tội cái gì chứ.

Nghiêm Thanh nghĩ, cậu ước gì dương v*t của anh cứ cắm mãi trong cơ thể mình, vĩnh viễn cũng đừng rút ra ấy chứ.

Ba tiếng sau, Nghiêm Thanh nuốt lại những lời này.

Khi cả hai quay về giường, thắt lưng và xương sống của cậu đau mỏi như không phải của mình.

Để tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong sẽ dễ bị tiêu chảy, Nghiêm Thanh bị Lục Tự túm vào toilet, nói là giúp cậu rửa sạch, kết quả không rửa sạch hai đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước ngược lại bị bắn thêm một cái nữa, Nghiêm Thanh cảm thấy bụng mình bị bắn lớn hơn một chút rồi.

Cuối cùng cậu cũng biết, Lục Tự nghẹn nửa năm, có bao nhiêu là ngoan.

Đợi cho hai người xong xuôi hết thảy, cũng gần bốn giờ rưỡi sáng.

Ngày hôm sau Nghiêm Thanh ngủ thẳng tới chiều.

Cậu mở to mắt, thấy trần nhà vừa quen vừa lạ.

Hình ảnh tối qua chiếu lại trong đầu, nghĩ tới hai người kịch liệt vật lộn ngày hôm qua, Nghiêm Thanh kích động thiếu chút nữa là cửng lên.

Nhưng vì hôm qua bắn quá nhiều, cậu ngượng ngùng đành chà chà vài cái cho đau rồi xìu xuống.

Nghiêm Thanh đứng lên, thân thể ngoại trừ có hơi bủn rủn thì cũng không khó chịu gì lắm

Ngày hôm qua mở rộng rất dịu dàng, làʍ t̠ìиɦ rất cuồng nhiệt.

Hay lắm, không hổ là người đàn ông của mình, lực đùi thiệt không thể xem thường.

Lục Tự không ở trên giường, Nghiêm Thanh nhìn di động, đã một giờ rưỡi chiều.

Tuy rằng biết Lục Tự không phải là người nông nổi nhưng Nghiêm Thanh vẫn không khỏi miên man suy nghĩ.

Lỡ như tối qua Lục Tự chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ thôi?

Xì!

Sao lại nghĩ anh Tự như vậy!

Vậy mà dám nghi ngờ nhân cách anh Tự!

Nghiêm Thanh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại biểu cảm, có ý muốn để hình tượng bình tĩnh nhất nhưng cuối cùng, cậu quyết định vẫn dùng bộ mặt chân thật nhất của mình để đối diện.

Đẩy cửa ra, Nghiêm Thanh không yên lòng đi ra ngoài.

Lục Tự ngồi sau bàn làm việc, đưng lưng về phía Nghiêm Thanh, đang làm kế hoạch quy hoạch trên máy tính.

Nghiêm Thanh há miệng thở, còn chưa lên tiếng đã nghe giọng Lục Tự: “Cơm trên bàn, bỏ vào lò vi sóng hâm lại là ăn được.”

Lục Tự nói xong, sau lưng không có tiếng động gì, nhịn không được ngưng tay quay đầu lại.

Biểu tình lo sợ bất an của Nghiêm Thanh lọt vào mắt anh.

“Anh Tư, em…” cậu không biết nên nói gì nữa, đành mở miệng nói ra ý nghĩ của chính mình “Em có thể ở lại không?”

Lục Tự cười: “Đương nhiên, nơi này là nhà của em mà?”

“Ý em không phải như vậy, ý em là… là…”

Đầu lưỡi Nghiêm Thanh bỗng xoắn lại, nói nửa ngày cũng không biết nên nói như thế nào, cậu nôn nóng muốn chết, bộ dạng trầm ổn bình tĩnh thường ngày không còn một móng.

Lục Tự biết cậu có ý gì.

Anh nghĩ nghĩ, đứng dậy nắm tay Nghiêm Thanh: “Đi theo anh.”

Nghiêm Thanh bị anh kéo tới trước tủ lạnh.

Cửa tủ lạnh mở ra, bên trong có hai lon bia.

Lục Tự cầm lấy một lon, mở ra.

Nghiêm Thanh không hiểu ý của anh.

Tiếp theo, Lục Tự cầm tay trái của cậu lên, lấy móc lon bia đeo vào ngón áp út cậu.

Nhưng bởi vì móc bia quá nhỏ, cho dù ngón tay con gái cũng không dễ gì mà đeo vào nói chi là ngón tay thằng đàn ông như cậu.

Móc bia đeo được một đốt ngón tay thì không thể kéo vào nữa, nhìn có chút buồn cười, Lục Tự nhịn không được cười thành tiếng.

Vừa cười vừa nói: “Em thông cảm chút nhé.”

“Tuy rằng đã đồng ý rồi nhưng có lẽ lúc đó em không nghe thấy, anh đành lặp lại lần nữa, em… có đồng ý làm bạn trai của anh không?”

Nghiêm Thanh ngu người.

Lục Tự cố tình, tháo móc bia xuống: “Không đồng ý thì thôi.”

“Đồng ý, đồng ý, đồng ý, em đồng ý một trăm lần luôn.”

Cơ hồ là Nghiêm Thanh hét lên, nhanh chóng che lại ngón áp út của mình, gắt gao ôm chặt, không cho tháo móc bia xuống.

Lục Tự chỉ muốn ghẹo cậu một chút thôi, thấy vậy thì rút tay về.

“Anh làm việc tiếp đây, em hâm cơm lại ăn đi.”

Nghiêm Thanh cười như thằng đần: “Vâng.”

Lục Tự lại ngồi xuống trước máy tính.

Anh gõ được hai chữ, nhịn không được lại nhìn về phía Nghiêm Thanh.

Người kia đứng trước tủ lại nhìn ngón tay mình cười ngây ngô, dáng người còn cao hơn tủ lạnh một khúc, biểu cảm ngu đần.

Lục Tự kìm không được nhếch môi cười.

Thời tiết hôm nay rất tốt.

Không có sương, không có tuyết,

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu sáng cửa sổ thủy tinh.

Tình yêu đi rồi vẫn có thể trở lại.

Giáng sinh qua đi rồi năm sau lại có.

Cửa sổ đối diện có thể ngày mai sẽ thành một người khác, nhưng đèn vẫn sáng, cốc nước vẫn như cũ.

Tất cả sự vật, vốn cũng rất tốt đẹp.