Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 103: Sư tôn, ôm một chút (3)

Núi Thiên Sơn chỉ có một đường lên, tuyệt đối không có trường hợp thứ hai...

Bầu trời xám xịt, lôi điện lượn lờ, gió mạnh rít gào từng đợt, dưới đất tuyết bao trùm một mảng màu trắng xóa,

Ở lừng chừng dãy núi phủ sương kia, tại vị trí trung tâm có một đám mây bảy màu lơ lửng, bên trên đó có hai thân ảnh, đặc biệt chói mắt,

Nam tử một thân xiêm y trắng như tuyết đứng đó, tay phe phẩy phiến quạt bạch ngọc, mắt nhìn về phía mảng đen ở xa xa đang dao động, ngày càng tiến gần, không ngừng cất giọng trò chuyện với người bên cạnh,

"Ngươi vừa mới tỉnh, đừng cưỡng ép bản thân quá làm gì!"

"Vương sư muội, ngươi nghĩ ma tộc sẽ thực sự đánh đến đây sao?"

"Vương sư muội..."

Thiếu nữ khoác y phục đỏ tươi, tóc đen dài xõa tung phía sau, ngẩng đầu nhìn Huyền Hoa. Ánh mắt nàng lộ vẻ lạnh lùng,

"Nếu rảnh quá thì nên đi làm việc khác, nói nữa cẩn thận ta đánh ngươi!"

Huyền Hoa "..." Hung dữ quá!

"Hung dữ liền không thể gả đi đâu!"

Im lặng một lúc, chốc sau đã cười tủm tỉm cất lời,

"Vương muội à ~"

Số 23 "..." Còn muốn nói? Được, ta nói với ngươi!!!

Chúng ta xem ai trụ lâu hơn!!!

...

Nửa tiếng sau, Số 23 chật vật bám lấy mây thất sắc, giơ tay đầu hàng,

Số 23 "..." Còn đáng sợ hơn cả vợ ta!!!

"Ngươi là sinh vật gì vậy???"

Bạch y nam tử ôm tim, gấp quạt lại, vỗ lên tay hai cái,

"Vương muội thật khiến người ta đau lòng..."

"Ta nói này, từ khi muội tỉnh lại, trở lên thật lạ lùng nha~"

Số 23 "Ngộ ra triệt lí nhân sinh, tự mình thay đổi bản tính."

Huyền Hoa á khẩu một lát, lại cười hì hì, từ đâu đó lôi ra một bình sứ màu trắng, nút chặt, cùng hai chén ngọc nhỏ,

"Suýt nữa thì quên, hôm trước có người tặng ta mấy bình rượu ngon a, làm một chén chứ?"

Số 23 "..." Ta tưởng chúng ta đi thám thính tình hình???

Nhưng tay vẫn rất không an phận mà đưa tay nhận chén, Huyền Hoa cười đến rạng rỡ, lập tức rót đầy,

Huyền Hoa lại líu ríu bên tai thêm vài hồi nữa, cả hai đã ném nhiệm vụ do thám ra sau đầu, ngồi trên mây thất sắc cùng cạn chén,

Đám trưởng lão mà biết hai kẻ này đang làm gì, chắc chắn hận không thể một chưởng vả chết các người tại chỗ...

Lúc lâu sau mới thong thả đứng dậy,

Tay trái Huyền Hoa cầm quạt, soạt một tiếng mở ra, giơ lên vung về mặt đất phía sau. Một ngọn gió mạnh thổi tới, đem mây thất sắc từ từ di chuyển,

Trong chớp mất khi sắp sửa quay đầu, động tác thiếu nữ dừng lại nhìn xuống dưới mặt đất

Vừa rồi...

Số 23 cảm giác cũng có ánh mắt đang nhìn mình, nhưng lại chỉ thấy vùng đất không, cây cối rậm rạp che phủ quanh chân núi,

Không nhìn thấy gì, thiếu nữ hơi ngẩn ra một chút, nhìn thoáng qua một lần nữa, sau đó liền dời đi ánh mắt,

Hai người cưỡi gió mà đi, dần xa về phía cuối trời, chậm rãi biến mất...

Bọn họ không nhìn thấy giờ phút này ở dưới núi không xa, trên một cành cây cổ thụ cao lớn, có một thiếu niên mặc hắc y đang nhẹ nhàng bỏ chiếc ô làm từ lá cọ lớn xuống, ngẩng đầu nhìn đạo mây rực rỡ đang bay đi xa trên bầu trời, con ngươi sâu không thấy đáy,

Một tiếng động thanh thúy vang dội,

Phía sau thiếu niên đột nhiên xuất hiện một giọng nói nhu hòa,

"Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Thân thể người nọ hơi chấn động, nhưng rất nhanh liền trấn định, bỗng nhiên quay đầu,

Chỉ thấy có một thân ảnh đang đứng đấy nhìn mình mỉm cười...

Y phục đỏ như lửa, da thịt trắng như tuyết, mái tóc đen dài nhẹ bay bao quanh một khuôn mặt điên đảo chúng sinh.

Số 23 sớm đã thu hết dáng vẻ thiếu niên si ngốc ngơ ngác nhìn nàng vào đáy mắt,

Thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu đen thêu lên đồ án kì lạ, thiết kế tinh xảo tỉ mỉ, tóc dài sau đầu cuộc cao, thắt lại bằng dây bạc, còn thừa ra mấy sợi rủ xuống,

Đôi mắt đen huyền hẹp dài như mặt tuyết hồ, không mảy may gợn sóng, phản chiếu vạn sao trong đêm,

Dung mạo quyến rũ yêu mị như trong tranh, từng cử chỉ đều câu hồn đoạt phách, phong thái mị hoặc nhè nhẹ nở rộ, tựa như một đoá hoa xinh đẹp trên thiên giới, hễ lạc bước xuống trần sẽ làm điên đảo nhân gian,

Một thoáng kinh hồng liếc nhìn, liền đủ khiến người ta cả đời khó quên.

Số 23 cười khẽ, nhắc lại lần nữa,

"Các hạ đang nhìn gì vậy?"

Người kia bộ dạng thong dong, trấn định trở lại, nhảy từ trên cây cao xuống đất,

Hắn đi chân trần, đáp xuống cực kì nhẹ nhàng, không gây bất cứ tiếng động.

Ánh mắt phảng phất sát ý lạnh như băng thấu xương liếc nhìn về phía nàng,

Khóe miệng thiếu niên dương lên lộ ra nụ cười nhẹ mang theo vài phần tà khí, giọng nói êm ái vang lên,

"Hôm nay trời thật đẹp, thích hợp ra ngoài ngắm cảnh."

Số 23 trong lòng trầm xuống,

"Vậy sao ngươi..."

Thiếu nữ lạnh giọng nói được nửa câu thì nhận ra cái gì đó dừng lại ngay,

Số 23 "..." Không đúng!!!

Nàng hơi nhíu mày, trầm ngâm một chút sau đó mới dò hỏi,

"Này... ngươi, không nhớ ta sao?"

Thiếu niên giương mắt, nụ cười trước sau ôn hòa, mang theo sát ý mười phần, khiến lòng người khó chịu,

"Kính hỏi vị này đây, chúng ta từng gặp qua sao?"

Số 23 trong lòng nổi lên chút ngẩn ngơ...

Nữ tử hơi cau mày, vươn tay tiến đến, đột nhiên ong một tiếng...

[ Kích hoạt xóa sạch dữ liệu bộ nhớ. ]

[ Đang tiến hành... ]

Trong đầu Số 23 vô cùng hỗn loạn, đau giật từng cơn, cực kỳ khó chịu, giống như bị trăm vạn cái kim từ từ đâm sâu vào...

Thiếu nữ cũng là một bụng khó hiểu, trong lòng đối với cái này không biết từ đâu tới trọng thương tràn đầy sợ hãi, nhanh chóng đối với hệ thống quát to,

"Dừng lại!"

[ Mã kiểm duyệt không được chấp nhận, tiến hành thanh tẩy ký ức. ]

Màu sắc trước mắt dần trở lên nhạt nhòa,

Số 23 hai tay giữ chặt lấy đầu gào to, thân ảnh từ từ đổ rạp xuống đất, cơ thể cứng ngắc. Không ngừng muốn bản thân tỉnh táo, thế nhưng trong cơ thể dường như có gì đó ngăn cản, không thể tỉnh lại được,

Đau đớn che đi cảm xúc, từ đầu lan đến toàn thân, tựa như bị giật điện,

Màu máu bao trùm, che lấp đi tầm nhìn,

Thiếu niên kia nhìn nàng chằm chằm, giống như nhìn người lạ, nửa phần động tác cũng không động,

Trước khi ngất đi, dường như nàng đã nghe thấy thấp thoáng thanh âm Huyền Hoa gọi tới, trong lòng chửi thầm một tiếng,

Quả thật... trớ trêu đến cực điểm.