Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 93: Đại tướng quá lưu manh (3)

Trên đường cái,

Nữ nhân xinh đẹp, gương mặt tinh xảo, đẹp đẽ mê hoặc người nhìn, một thân quần áo thể thao rảo bước vội vàng,

Cô dừng lại ở một quán nhỏ ven đường, ngó nghiêng trái phải,

Khoảng hơn nửa tiếng sau liền đen mặt,

Lộ Khiết "..."

Theo như suy đoán, không phải bây giờ nên xuất hiện rồi sao?

Mãi sau, mới có một người mặc quân phục bước đến, gãi đầu gãi tai, đưa cho cô một cái điện thoại đen sì,

"Xin lỗi, Lộ tiểu thư, do có chút trục trặc nhỏ về người chỉ đạo huấn luyện nên... Thật ngại quá, làm phiền tiểu thư tìm đến chỗ mới vậy!"

Sau đó hắn ta liền quay lưng đi mất, đi như chạy trối trết, bỏ lại thiếu nữ đứng như trời trồng ở kia trừng lớn mắt,

Lộ Khiết - 'Nhận được thêm một cái định vị mới' "..."

Ta XXX!!!

Có tin ông đây đốt trường các người không???

Thiếu nữ thần sắc hơi tối lại, vẻ mặt khó đăm đăm, cẩn thận mở điện thoại ra lần nữa,

Kì lạ... Mặc dù lần này hết sức đề phòng, thế nhưng điện thoại lại không có nổ, bản đồ vẫn nguyên ở đó?!

Lộ Khiết khẽ thở dài, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chán nản đổi hướng đi.

...

Địa điểm được nói tới trong bản đồ...

Một khu vực phồn hoa tên phố Ái Lạc.

Lộ Khiết "..." Nghe cái tên liền đoán được...

Nơi đây thật nhiều quán rượu, cửa tiệm khác nhau, quán bar sang trọng, sòng bạc,... là chỗ người giàu có thích đặt chân đến nhất, còn người nghèo thì tránh như rắn rết,

Từng đoàn, từng đoàn người nhộn nhịp, nhiều tiếng động lớn, xa hoa đồi trụy,

Lộ Khiết dừng trước cửa một hộp đêm lớn sang trong ở trung tâm, nhàn nhạt nhìn một cái rồi bước lên,

Bên trong cũng rất hỗn loạn, nhưng so ra kém bên ngoài một chút,

Mùi thuốc lá, tiếng ném xu, tiếng xí ngầu rơi vãi, tiếng bài lật,...

Cô nhíu mày bước qua...

Đột nhiên, từ đâu, một thiếu nữ gương mặt thanh thuần, quần bò áo phông trắng, cột tóc đuôi ngựa ứa nước mắt chạy đến, bám vào tay cô, giọng điệu hoảng sợ,

"Cứu tôi! Cô cũng là tân sinh trường quân đội Hỏa Dực đúng không? Làm ơn cứu tôi!!!"

Lộ Khiết nhìn qua,

Có vài ba người mặt mày hung tợn, ăn mặc đúng kiểu phong cách xã hội đen, xăm trổ đầy mình, hầm hầm chạy tới,

Cô nheo mắt một cái, lại nhìn kẻ đang ôm tay mình rất chặt, nhấp môi,

"Buông ra."

Ngôn ngữ ôn hòa, nhưng lại  khiến Nhược Vũ chỉ cảm giác đáy lòng phát rét, trong cổ không phát ra được thanh âm nào,

Lúc này một ánh mắt lành lạnh của người kia đưa tới, cô ta đột nhiên kinh hãi, buông tay người đó ra, lắp bắp,

Đồng thời, đám người kia mang theo gậy gộc cùng dao hung tợn lao tới, kẻ đi đầu hổ báo chỉ vào hai người, quát lên,

"Con điếm! Còn gọi đồng bọn cứu giúp, xem hôm nay ông làm sao chơi chết cả hai đứa mày!!!"

Lộ Khiết để mặt ngu "..." Từ từ, sao lại lôi cả ta vào nữa???

Nhược Vũ cắn môi, nhìn người kia một lát rồi cũng xông lên, giao thủ vài chiêu với đám người,

Lộ Khiết bù lại khoanh tay đứng đó, ung dung xem kịch,

Nhược Vũ là con gái, lại không có nhiều vũ khí như của bên kia, rất nhanh sau vài chiêu đã bị đẩy lùi,

Lâu quá dẫn đến mất bình tĩnh, kẻ cầm đầu lúc nãy tức giận đạp cô ta một cái ngã xuống, con dao lóe sang trên tay, giơ lên cao,

Nhược Vũ lóe lên ánh mắt, lập tức tóm lấy tay thiếu nữ đứng bên cạnh, đẩy ra che đằng trước,

Lộ Khiết "..." Mẹ nó!!!

Tay lại đang bị cô ta giữ, không thể đưa lên đỡ đòn, cô trơ mắt nhìn con dao đâm tới,

Phập!

Máu bắn ra,

Lộ Khiết nhìn nam nhân đang ôm mình thật chặt, tim bất giác đập thình thịch, đáy lòng cuồng loạn thành một mảnh,

Ngay cả Nhược Vũ lẫn đám người kia đều sững sờ,

Nam nhân một thân quân trang quay  đầu lại,

Dung nhan yêu nghiệt giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất mà Thượng đế khắc thành, bên miệng yêu nghiệt treo nụ cười tà mị,

Trên tay vẫn cắm con dao, máu không ngừng ứa ra,

Màu máu đỏ kia nhàn nhạt lan ra, có thể thấy được kẻ đâm dùng sức đến mức nào, đâm thẳng vào thịt đối phương,

Nam nhân vẫn cười như không có bất kì cái gì đau đớn, lẳng lặng rút con dao ra,

Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên,

"Các người vừa nói chơi chết ai?"

Nguy hiểm,

Đây là tín hiệu đầu tiên mà người ta có thể bắt được trên người nam nhân này, ngoài ra nam nhân này còn rất mạnh, ở đây không ai là đối thủ của hắn,

Một đám kia đột nhiên kinh hoảng, nhưng vẫn tức giận gào lên, lao tới,

Lộ Khiết đứng phía sau nam nhân, ánh mắt rét lạnh, hàn ý thấu xương, đưa tay đoạt lấy con dao trong tay hắn...

Đáng chết!

...

Một lát sau,

Người xung quanh hoảng hốt, tán loạn chạy đi,

Đám lưu manh kia quá nửa nằm trên đất, tất cả đều bị kết thúc bởi một dao cứa đứt cổ, những kẻ còn lại hoảng hốt kháo nhau chạy,

Máu đỏ lan ra đầy đất...

Nam nhân chống cằm, ung dung nhìn thiếu nữ trước mặt mình, giống như quang cảnh xung quanh hoàn toàn bình thường...

Lộ Khiết hai mặt đỏ ngầu, buông dao xuống, tiến lại ôm chầm lấy nam nhân, dụi dụi vào ngực hắn như thể lâu lắm mới gặp lại,

Sau đó mệt quá liền thϊếp đi,

Nam nhân cũng không chê người kia toàn thân dính máu, để cô thoải mái ôm,

Sau đó ngẩng đầu, thở dài nhìn hiện trường, lôi ra một khẩu súng đỏ tươi, miệng niệm một đoạn cổ chú,

Máu trên đất dần biến mất, đám lưu manh kia vết thương cũng lành lại, hô hấp trở về như bình thường, chỉ giống như đang ngủ,

Lại nhìn Nhược Vũ nằm ngất xỉu một bên từ lúc nào, nam nhân mặc quân trang nhíu mày, miệng câu lên một nụ cười...

Dọn dẹp xong xuôi, nam nhân liền bế thiếu nữ vẫn đang thiêm thϊếp ngủ say lên theo kiểu công chúa, lẳng lặng rời đi,

Người trong ngực ngủ mê, mấp máy môi,

Thanh âm rất nhỏ, nhưng cũng đủ để người nào đó nghe thấy,

"Bảo bối... Ngươi đến rồi..."